Thấy bản thân mình xuất hiện trên sườn núi, cô ấy không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, bị dọa sợ tới mức suýt bật khóc.
Cũng may mọi người đều ở đó, Từ Lâm Tĩnh đã an ủi Tiểu Lan.
Sau đó lão Phong cõng tôi, đi thẳng xuống chân núi, cuối cùng đưa tôi đến bệnh viện.
Về phần sườn núi Cửu Phong, bây giờ nó đã khôi phục lại dáng vẻ bình yên ban đầu, không còn ác quỷ hoành hành.
Từ nay trở đi, những người dân sống xung quanh đó sẽ không còn nghe thấy tiếng hát tuồng, càng không phải lo về đội ngũ rước âm hôn nữa.
Chuyện này, trước mắt coi như đã kết thúc rồi.
Nghe đến đó, trong lòng tôi cũng yên tâm hơn không ít.
Lúc này, bác sĩ lại tới phòng bệnh của tôi.
Sau khi đưa tất cả những tới thăm ra ngoài, bác sĩ căn dặn tôi phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh thấy tôi không sao, ở thêm được một lát rồi tạm biệt chúng tôi, nói nếu không còn việc gì thì hai cô ấy sẽ quay về trường học trước.
Tôi dặn các cô ấy trên đường trở về nhớ chú ý an toàn, sau đó nhìn mọi người lần lượt rời khỏi phòng bệnh.
Chợt tôi thấy rất đói bụng, muốn ăn thứ gì đó.
Nhưng bác sĩ từ chối và yêu cầu tôi ngủ thêm một chút.
Họ nói phải quan sát tôi thêm bốn tiếng đồng hồ nữa, rồi tôi mới có thể ăn uống.
Tôi không còn cách nào khác là nằm lên giường và tiếp tục ngủ.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì trời đã khuya rồi.
Khi tôi ngẩng đầu lên, thế nhưng lại phát hiện ra trên đầu giường mình lại có một bóng màu trắng đang đứng ở đó.
Đồng thời, một luồng không khí lạnh lẽo bao trùm khắp căn phòng.
Trong lòng tôi không khỏi chấn động, đồng thời dụi dụi mắt, chờ đến khi nhìn rõ được người tới là ai thì vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.
Người tới lại chính là người vợ quỷ kia của tôi, Mộ Dung Ngôn.
“Thi Muội!” Tôi đột nhiên ngồi dậy, rất mừng rỡ.
Mộ Dung Ngôn lại vội vàng ra hiệu cho tôi im lặng, rồi lại ra hiệu cho tôi nhìn sang bên cạnh.
Thấy Mộ Dung Ngôn như vậy, tôi ngây ra một lúc, sau đó cũng nhìn sang bên cạnh.
Thế nhưng tôi lại phát hiện ra, ở bên cạnh tôi thế mà lại có một người nữa.
Có một người phụ nữ đang ghé đầu vào giường tôi mà ngủ.
Mặc dù mặt cô ấy hướng về phía cuối giường, nhưng nhìn dáng người của cô ấy, tôi có thể nhận ra đây là ai.
Đó là người bạn thân thời thơ ấu của tôi, Triệu Tiểu Mạn.
“Tiểu Mạn…” Tôi kinh ngạc thốt lên.
Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện bây giờ đã là hai rưỡi sáng.
Vậy mà Tiểu Mạn không về nhà ngủ, lại ở đây trông tôi suốt cả ngày!
Lần này như thế, lần trước từ núi Lang Nha trở về cô ấy cũng làm như thế.
Phần tình nghĩa này, làm tôi thật sự rất cảm động.
Mặc dù chúng tôi đã không gặp nhau hơn mười năm rồi, nhưng tình bạn vẫn rất bền chặt.
Ngay lúc tôi đang kinh ngạc nhìn Tiểu Mạn, Mộ Dung Ngôn lại mỉm cười nói: “Đồ đàn ông thối, không ngờ lại có cô gái sẵn sàng thức suốt đêm trông chừng, anh cũng khá lắm đó.”
********
Đột nhiên bị Mộ Dung Ngôn nói kháy một câu, tôi chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng tôi vẫn phản bác lại: “Giữ tôi và Tiểu Mạn chỉ là tình bạn thuần khiết mà thôi!
Vậy này liên quan gì đến chuyện trăng hoa chứ? Lại nói nữa, tôi không hề trăng hoa, được không?”
Mộ Dung Ngôn nghe xong liền bật cười “Phụt” một tiếng.
“Được rồi! Với anh thì là tình bạn bè thuần khiết. Nhưng có lẽ người khác lại không nghĩ như vậy!”
Nói rồi, Mộ Dung Ngôn liếc mắt nhìn Tiểu Mạn một cái.
Tôi trợn trắng mắt, cảm thấy Mộ Dung Ngôn đang suy nghĩ quá nhiều.
Hiện giờ Tiểu Mạn chính là bà chủ của một công ty lớn, thuộc tầng lớp tinh anh của xã hội.
Cho dù đó là trình độ học vấn, hoàn cảnh gia đình, sắc đẹp, tiền bạc hay địa vị xã hội, không phải đều rất xuất sắc hay sao?
Hơn nữa, người như cô ấy có biết bao nhiêu người theo đuổi chứ.
Tuy rằng chúng tôi quen nhau từ nhỏ, nhưng cũng đã xa cách nhau mười mấy năm trời.
Chúng tôi mới chỉ gặp lại nhau trong vòng một năm trở lại đây thôi, trong đầu chúng tôi, phần lớn chỉ còn lại những ký ức ngày bé.
Thế nên ngoại trừ tình bạn, chúng tôi còn có thể có gì khác chứ?
Bởi vậy, tôi quay đầu nói với Mộ Dung Ngôn: “Thi Muội, có khả năng là cô nghĩ nhiều rồi.
Khi còn nhỏ, quan hệ của chúng tôi rất tốt. Gia tình Tiểu Mạn rất nghèo, người lúc nào cũng lấm lem.
Nhà tôi làm việc tang sự, nên tôi chẳng chơi được với người bạn nhỏ nào.
Cho nên, tôi với Tiểu Mạn đã trở thành bạn bè, sau này Tiểu Mạn lại trở thành trẻ mồ côi.
Bây giờ gặp lại nhau, ngoại từ tình bạn ngày nhỏ, tôi nghĩ đi nghĩ lại thực sự không còn tình cảm nào khác!
Hơn nữa, Tiểu Mạn ưu tú như thế, chỉ e là cũng coi thường những người làm việc liên quan đến tang sự như tôi!”
Nói xong, tôi mỉm cười với Mộ Dung Ngôn.
“Chà! Anh cũng hiểu bản thân đấy. Chỉ là người bạn này của anh, lại không đơn giản được như vậy.
Trên người cô ấy có một món bảo khí, cho dù là tôi cũng không thể tới gần cô ấy được!” Mộ Dung Ngôn lại nói.
Nghe đến đó, tôi không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Mộ Dung Ngôn có tu vi như thế nào, hiện tại tôi phỏng đoán cô ấy cũng phải thuộc vào hàng cường giả có số má trong Đạo môn.
Loại sức mạnh này có khả năng chống lại được cả những ông lớn đương thời trong Đạo môn, thậm chí là sánh ngang với các vị chưởng môn.