Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1162

Chương 1162 Chương 1162

Đồng chí cảnh sát quay lại hỏi tôi.

Tôi phẩy tay một cái, cười khổ: “Đồng chí đừng nghe anh ta nói bừa, tôi là bệnh nhân của bệnh viện này. Buổi tối tôi không ngủ được, mặc quần áo vào ra cửa muốn ăn thịt nướng, cho nên tính nhảy tường vây ra ngoài cho gần. Kết quả bị đồng nghiệp của anh ta ngộ nhận thành trộm.”

Tôi nói ra lý do thoái thác mình đã nghĩ kỹ trước đó, tôi nói như vậy, cùng lắm chỉ bị giáo dục đạo đức vài câu, không thì phạt vài đồng cảnh cáo mà thôi.

Nhưng nếu tôi nói mình đang bắt quỷ, tình hình có thể sẽ khác đi.

Nói không chừng, tôi còn bị người ta coi là bệnh nhân tâm thần, hoặc cũng có thể bị coi là kẻ đáng nghi, cuối cùng còn bị bắt về đồn cảnh sát.

Cứ như vậy, có thể sẽ lãng phí thời gian của tôi.

Tôi nghĩ, lý do thoái thác này của tôi hẳn là không có kẽ hở gì.

Nhưng kết quả, vị cảnh sát kia lại chẳng có chút dao động nào, “Ngôn từ phiến diện, trước tiên anh lấy đồ ra đây, để cho chúng tôi kiểm tra.”

Tôi chẳng còn cách nào khác, đối phương đúng là có quyền kiểm tra túi đồ của tôi.

Tôi lấy đồ trong túi ra, Linh Đao, nước mắt trâu, bùa chú, cùng với mấy đồ vật nhỏ khác được để trong túi dụng cụ.

Ví dụ như gạo nếp ngâm nước bùa, một ống mực, chu sa,…

Mấy người kia vừa nhìn thấy những thứ tôi lấy ra, không khỏi ngây ra mất một lúc.

Họ liếc nhìn nhau một cái, đồng chí cảnh sát là người đầu tiên hỏi lại: “Anh mang theo mấy thứ này làm gì?”

“Không để làm gì cả, sở thích cá nhân thôi!”

“Hừ! Sở thích ư, tôi thấy anh có khả năng chính là tên ăn trộm thì có.

Gần nhất khu vực của chúng tôi liên tục xảy ra án trộm cướp, anh theo chúng tôi về đồn tiếp nhận điều tra đi!”

Nói xong, đồng chí cảnh sát kia vung tay lên.

Sau đó, tôi nhìn thấy mấy vị cảnh sát đứng sau anh ta tiến lên, một hai phải còng tay tôi lại cho bằng được.

“Đồng chí cảnh sát, tôi bị oan mà!”

Tôi vội thanh minh.

Nhưng lúc này, tôi thật sự không nói rõ ra được, nên trực tiếp bị bắt.

Sau đó, người bảo vệ mập và người bảo vệ gầy còn không ngừng đổ thêm dầu vào lửa: “Đồng chí cảnh sát, tên này khẳng định chính là kẻ thường xuyên phạm tội. Hơn nữa, vừa rồi anh ta còn ra tay đánh chúng tôi, bụng tôi giờ vẫn còn đau đây!”

**********

Không còn cách nào khác, đúng là tú tài gặp nhà binh, dù tôi có lý cũng chẳng nói rõ được.

(秀才遇到兵: Tạm dịch là tú tài gặp nhà binh. Tú tài là những người có học vấn, độc nhiều sắc biết nhiều điều hay, trong khi nhà binh thường là những người thô lỗ, ăn nói bộc trực. Một khi tú tài gặp nhà bình, thì dù anh ta có nói ra bao nhiêu lời hay lẽ phải đối phương cũng chẳng hiểu nổi.)

Dẫn đi thì dẫn đi, dù sao tôi cũng là cây ngay không sợ chết đứng.

Chỉ cần tôi trong sạch, họ cùng lắm chỉ ghi lại khẩu cung của tôi mà thôi.

Cho nên, tôi cũng chẳng tỏ ra kích động hay làm thêm hành động gì.

Sau đó, tôi bị mấy đồng chí cảnh sát đưa ra khỏi bệnh viện, dẫn tới đồn cảnh sát.

Khi đến đồn cảnh sát, tôi bị đưa vào phòng thẩm vấn.

Hai cảnh sát vừa đưa tôi đến đây bắt đầu thẩm vấn tôi.

Vẫn là kiểu cũ, kiểm tra hộ khẩu.

Tôi trả lời từng câu hỏi một, giải thích rằng tôi thực sự là một người bệnh, đêm đói bụng mới trèo tường.

Nếu là ngày thường, chuyện này sẽ rất dễ giải thích.

Nhưng vấn đề của tôi là, trên người tôi lại có cả vũ khí như dao găm.

Hơn nữa, con dao tôi đem theo không giống với loại lao cắt gọt bình thường, hình dáng lại đặc biệt, nhìn khá giống với đồ cổ.

Nên bây giờ các đồng chí cảnh sát nhân dân đang nghi ngờ tôi có liên quan đến mấy vụ án trộm cướp, nên giữ tôi lại hỗ trợ điều tra.

Họ hỏi tôi có phải đã đi qua những nơi kia trộm đồ hay không, yêu cầu tôi phải thành thật khai báo sự thật, có lẽ còn có thể giảm nhẹ hình phạt với tôi.

Nghe được mấy lời này, tôi thật sự muốn chết quách cho xong.

Đi bắt quỷ hộ mà còn bị coi là ăn trộm.

Tôi bị thẩm vấn hai tiếng đồng hồ, đã đói đến lả cả người.

Đối phương thấy tôi không chịu nói thật, bèn giam tôi vào phòng tạm giam.

Tôi hỏi bọn họ, khi nào tôi có thể ra ngoài, nhưng họ yêu cầu tôi chờ đợi.

Mà trong phòng giam giữ, ngoại trừ tôi còn có năm người nữa.

Những người này đều trông rất hung dữ, trên người ai cũng phủ đầy hình xăm.

Một số người trong số họ cởi trần và dựa vào tường.

Thấy tôi tiến vào trong phòng, họ còn tỏ ra thù địch với tôi.

Thấy cảnh sát đi rồi, tôi liếc nhìn những người này một lần.

Sau đó tôi cũng không buồn để ý tới, tìm vị trí để ngồi xuống, muốn nghỉ ngơi một lát.

Rốt cuộc thì tôi cũng vừa mệt vừa đói, bị thẩm vấn suốt hai tiếng đồng hồ, đến cả một ngụm nước tôi còn chưa được uống.

Kết quả là tôi vừa ngồi xuống, một người đàn ông đầu trọc trong số năm người kia đột nhiên lên tiếng: “Người mới tới, không hiểu quy củ ở đây đúng không?”

Tôi ngẩn người ra, quy củ? Nơi này còn có quy củ quái gì?

Tôi nhìn hắn một cái: “Quy củ? Quy củ gì chứ?”

Một trong những người đàn ông xăm trổ nhìn thấy tôi nói chuyện thì đứng bật dậy: “Thằng nhãi ranh, mày từ chỗ nào chui đến đây? Không hiểu thứ tự trước sau à? Tao đây là anh lớn, Cửu Gia. Anh đây bảo mày ngồi, mày mới được ngồi. Lăn qua bên khi ngồi xổm đi.”

Bình Luận (0)
Comment