Thi Muội (Dịch Full)

Chương 117

Chương 117 Chương 117

“Súc sinh đáng chết!” Nói xong, tôi giơ lên kiếm gỗ đào ở trong tay liền lao tới, muốn giết chết con mèo hoang này.

Loại tai họa này không thể giữ lại, ngay cả khi không có ác quỷ cùng Quỷ Thiên Sư nuôi dưỡng, loại súc sinh này cũng sẽ tự mình đi tìm con mồi.

Hơn nữa nhìn tư thế của nó, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên làm ra chuyện này.

Nếu không giết nó, về sau khó tránh khỏi việc nó sẽ tiếp tục làm hại thêm nhiều quỷ hồn vô tội!

Thấy tôi động thủ, Phong Tuyết Hàn ở bên cạnh cũng không hề do dự, cậu ta giơ thanh kiếm trong tay, nhanh chóng lao về phía trước.

Những con mèo hoang này căn bản không hề sợ người, chẳng những không sợ, thấy chúng tôi xông lên, còn không ngừng kêu “meo, meo”, lộ ra vẻ dữ tợn, cùng sự phấn khích.

Âm thanh đó rất trầm, nghe thấy trong đêm tối, giống như tiếng kêu khóc của trẻ em, rất là khiếp người.

Ngay khi tôi vừa đến gần, những con mèo hoang này liền nhảy lên không trung, trực tiếp nhào về phía tôi và Phong Tuyết Hàn.

Đám mèo hoang này có thân thể vô cùng lớn, vô cùng linh hoạt và nhanh nhẹn.

Hơn nữa móng vuốt của chúng nó rất sắc bén, chỉ mới vừa đối mặt với chúng nó, trên mặt của tôi đã bị móng vuốt của chúng nó cào xước.

Miệng vết thương cũng không sâu, nhưng lại đau rát.

“Súc sinh đáng chết!”

Tôi mắng to một câu, trực tiếp vung kiếm.

Có một con mèo hoang tránh không kịp, liền bị chém trúng đầu.

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm “Meo”, con mèo hoang trực tiếp bay thẳng ra ngoài.

Nằm trên mặt đất run rẩy không ngừng, máu chảy khắp đầu.

Con mèo đen đứng ở bên ngoài nhìn thấy như vậy, dường như rất tức giận, trong miệng phát ra một tiếng gầm gừ chói tai.

Theo tiếng mèo kêu, đám mèo hoang ở xung quanh đã tấn công tôi cùng Phong Tuyết Hàn một cách điên cuồng.

Nhào về phía chúng tôi bắt đầu cào cắn, hơn nữa đám mèo hoang này lại nhanh nhẹn vô cùng, động tác linh hoạt, rất khó bắt lấy chúng nó.

Nhưng cũng vào lúc này, sư phụ, Độc đạo trưởng cùng với Vương tiền bối, Bác đạo trưởng đã chạy tới.

Mới vừa vén ra đám cỏ dại, nhìn thấy hai người chúng tôi đang lao vào đánh nhau cùng một đám mèo hoang, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nhìn kĩ lại, thì cảm thấy tình hình này không đúng lắm.

Trên người của đám mèo hoang có âm khí rất nặng, chúng nó còn to lớn hơn cả mèo nhà.

Hơn nữa tính tình của chúng nó lại rất tàn nhẫn, chuyên môn chọn cổ, mắt để xuống tay, tuyệt đối không phải là mèo lương thiện.

Lão Tần gia là người có tính tình hung bạo nhất, nhìn thấy trường hợp này, đương nhiên là nổi giận: “Một đám súc sinh đáng chết, hôm nay lão tử sẽ không để chúng mày sống sót!”

Nói xong, Lão Tần gia liền lao lên.

Sư phụ cùng Độc đạo trưởng và Bác đạo trưởng thấy thế, cũng bắt đầu động thủ.

Đạo hạnh của ba người này đều cao hơn tôi cùng Phong Tuyết Hàn, ba người đồngthời ra tay, trực tiếp làm giảm bớt áp lực cho tôi và Phong Tuyết Hàn.

Trong đó Lão Tần gia là người hung hãn khác, ông bắt lấy cái đuôi của một con mèo hoang, liền trực tiếp đập mạnh xuống đất.

Con mèo đó cho dù lợi hại, cũng không chịu được cú đập của Lão Tần gia.

Trong miệng kêu lên hai tiếng, sau đó bị đập thành một đống máu thịt be bét, cái đầu đều nát vụn, óc bắn ra bên ngoài.

Sư phụ cùng Độc đạo trưởng và Bác đạo trưởng, từng người lần lượt đập chết một con.

Trong nháy mắt, đám mèo hoang đã chết một nửa.

Mèo đen nhìn thấy tình thế không ổn, liền thấp giọng gọi ba con mèo còn lại, sau đó xoay người một cái liền trực tiếp chui vào bên trong đám cỏ dại!

Tôi nhìn thấy bọn chúng muốn chạy trốn, sao có thể cam tâm bỏ qua?

Tôi cầm kiếm gỗ đào ở trong tay hét to một tiếng: “Súc sinh!”

Nói xong, trực tiếp đuổi theo.

Sư phụ, Phong Tuyết Hàn cùng mọi người, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Không thể buông tha cho những con mèo hoang này, giữ bọn chúng lại chính là tai hoạ.

Nhưng sau khi chúng tôi đuổi theo đến chỗ cỏ dại, ở trong địa hình này, sao chúng tôi có thể đuổi kịp chúng nó?

Cỏ dại cao ngang người, lúc này mèo hoang đã hoàn toàn khác với lần đầu tôi nhìn thấy, lúc trước nó đã cố ý dẫn chúng tôi đến ngôi miếu đổ nát.

Vì vậy chúng tôi đã cố gắng đi theo phía sau nó, và chúng tôi luôn có thể lần theo dấu vết của nó.

Nhưng hiện tại chúng nó đang muốn chạy trốn, tốc độc lại rất nhanh.

Quan trọng nhất chính là, chúng tôi chỉ có thể đuổi theo trong vòng 100 mét, hiện tại có một vài con mèo đã nhanh chóng biến mất.

Trong lòng tôi cảm thấy không cam tâm, nhưng cũng đành bất lực.

Lão Tần gia thấy đám mèo đã chạy mất, trực tiếp mắng một câu: “Đáng chết!”

Độc đạo trưởng nhìn bốn phía một vòng, ngay sau đó mở miệng nói: “Sư huynh, rừng núi hoang vắng, rất khó để bắt được chúng nó. Mặc dù những Thi Mèo này có chút lợi hại, nhưng người nuôi dưỡng chúng nó đã chết, chúng nó cũng không còn đáng lo ngại, sau này chúng ta vẫn có cơ hội để trừ khử……”

Bình Luận (0)
Comment