Mặt trời buổi sáng sớm thế mà lại mọc vào lúc này.
Tia nắng đầu tiên từ trên trời rơi xuống.
Xuyên qua rừng cây, trực tiếp chắn trước người Bảo Khánh Vương.
Tất cả đều xảy ra quá đột ngột, đến nỗi ngay cả Phong ca cũng không ngờ tới.
Dù tốc độ Phong ca rất nhanh, cũng đâu thể nhanh hơn ánh sáng?
Kết quả một vuốt này đi xuống, đã lập tức bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào cánh tay.
Điều này rất nguy hiểm. Phong ca là một quỷ hồn, sao anh ta có thể bị lây dính ánh mặt trời nguồn gốc chí dương của vạn vật được?
Kết quả là cánh tay của Phong ca vừa bị ánh mặt trời chiếu xạ, vẻ mặt của Phong ca đã thay đổi trong nháy mắt, như thể anh ta đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Trong miệng anh ta vang lên một tiếng "A" thảm thiết, cả người buộc phải nhảy sang một bên.
Bởi vì nếu tiến lên, cho dù có thể chỉ cần một đòn liền giết chết Bảo Khánh Vương.
Phong ca cũng sẽ bị ánh mặt trời chiếu xuống.
Chờ tới lúc đó, Phong ca sẽ không thể sống sót, cũng sẽ hồn phi phách tán.
Nhìn thấy một màn như vậy, lão Phong và tôi đều sợ ngây người.
“Hàn Tuyết Phong …”
“Phong ca …”
Lão Phong và tôi đều hét lên và chạy nhanh tới.
Về phần Phong ca, cánh tay phải của anh ta giống như đang bị ăn mòn, phần lớn đã bị bỏng nặng.
Ngay cả hồn thể của Phong ca cũng trở nên có chút bất ổn, có dấu hiệu bị hồn phi phách tán, hồn lực cũng bị tiêu tán nghiêm trọng.
Đây là mặt trời, là sức mạnh của vật chí dương.
Dưới ánh mặt trời, quỷ hồn không có cơ hội sống sót.
Bảo Khánh Vương nhìn thấy cảnh này thì cũng sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Nhưng sau đó ông ta lại phá lên cười: "Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta, ha ha ha ..."
Nói xong, tên này không quan tâm đến điều gì khác, nhanh chóng bò dậy rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Sau khi Bảo Khánh Vương chạy được vài mét, chúng tôi mới chạy đến trước mặt Phong ca.
“Phong ca!” Mặt tôi ngưng trọng, nói.
Nhưng Phong ca lại cắn răng, mang theo một tia dữ tợn, nói: "Đuổi theo, đuổi theo ..."
"Hàn Tuyết Phong, anh mau trở lại trong cơ thể tôi. Mặt trời đã mọc, vết thương của anh quá nghiêm trọng, nếu lại tiếp xúc với ánh mặt trời, anh sẽ xong đời!" Lão Phong cũng vội vàng nói.
Nghe vậy, Phong ca có chút không cam lòng mà liếc nhìn Bảo Khánh Vương đang trốn thoát.
Sau đó biến thành một luồng ánh sáng trắng, trực tiếp đi vào cơ thể lão Phong.
Ngay khi Phong ca đi vào cơ thể của lão Phong, lão Phong liền cảm thấy không khỏe.
Cảm thấy chóng mặt hoa mắt, vì hai người họ là song sinh mệnh hồn.
Khi một người bị thương nặng, người kia cũng sẽ chịu tổn thương theo.
Nhưng tình hình hiện tại vẫn có thể kiểm soát được.
Lão Phong và Phong ca không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu nhìn Bảo Khánh Vương đang chạy như điên.
Cắn răng một cái, lập tức đuổi theo.
Lão Phong cũng tức giận, cậu ấy cầm kiếm gỗ đào đi theo sát phía sau.
Cứ như vậy, ba người chúng tôi chạy thẳng một mạch xuyên qua khu rừng.
Để sống sót, Bảo Khánh Vương đã liều mạng bỏ chạy.
Để tiêu diệt tên yêu đạo này, chúng tôi cũng liều mạng đuổi theo ông ta.
Lúc này, mọi người gần như đã dùng hết sức lực.
Nhưng hiển nhiên tốc độ của Bảo Khánh Vương đang dần giảm xuống, không nhanh bằng lão Phong và tôi.
Sau một lúc, chúng tôi đã đuổi ra khỏi cánh rừng.
Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp nhưng cũng có chút chói chang.
Ngay trước mặt chúng tôi không có đường đi, chắc là có một vách núi.
Thấy vậy, tôi lạnh lùng nói: "Bảo Khánh Vương, mày hết đường chạy rồi, hôm nay sẽ là ngày chết của mày ..."
********
Lúc này Bảo Khánh Vương đã rơi vào tuyệt cảnh.
Lão Phong và tôi đều đi tới chỗ cách Bảo Khánh Vương chưa đầy năm mét.
Quần áo Bảo Khánh Vương xốc xếch, ông ta nhìn chằm chằm vào hai người chúng tôi: "Bần đạo cả đời tung hoành ngang dọc, chỉ dựa vào bọn mày, đừng hòng nghĩ đến việc giết bần đạo!"
Lão Phong hừ lạnh: "Hiện tại chẳng lẽ mày còn đường sống nào khác sao?"
Nói xong đã trực tiếp chĩa kiếm gỗ đào trong tay vào Bảo Khánh Vương.
Nhưng vào lúc này, Bảo Khánh Vương lại lộ ra nụ cười quỷ dị: "Bọn mày có nghe thấy ..."
Chúng tôi nghe thấy? Nghe thấy cái gì?
Tôi sững sờ một lúc, xung quanh rất yên tĩnh! Nghe cái gì?
Tôi cũng không quan tâm lắm, siết chặt Linh Đao trong tay, chuẩn bị quyết đấu một trận cuối cùng với Bảo Khánh Vương.
Nhưng ai biết được vào lúc này, một tiếng "Ong" lớn vang lên.
Ngay sau đó, liền nghe được tiếng xe lửa chạy “ầm ầm” .
Nghe thấy vậy, tôi liền ngẩn người tại chỗ.
Tiếng xe lửa, tên này muốn chúng tôi nghe tiếng xe lửa để làm gì?
Chưa kịp nghĩ nhiều thì tôi đã thấy một đoàn xe lửa đột nhiên lao ra khỏi đường hầm bên cạnh.
Cùng với âm thanh "ầm ầm", nó xuất hiện ngay trong tầm nhìn của chúng tôi và từ bên dưới vách núi chạy qua.
Nhìn thấy vậy, Bảo Khánh Vương lạnh lùng nói với hai người chúng tôi: “Mệnh của bần đạo còn chưa tận, bọn mày không thể giết được bận đạo!”
Nói xong, tên này đột nhiên quay người chạy về phía bên cạnh vách núi.
Thấy vậy, lão Phong và tôi đều hiểu được tên này định làm gì.
Ông ta muốn nhảy xuống vách đá để đáp xuống đoàn xe lửa đó.
Sau khi định thần lại, tôi hét lên: “Đứng lại!”
Sau đó tôi nhanh chóng đuổi theo ông ta, lão Phong cũng không dừng lại, tiếp tục đuổi theo.