Chẳng may thứ kia đội mồ lên trước, chúng tôi cũng có thể trấn áp nó ở ngay chỗ này.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi mới rời khỏi tầng hầm.
Bởi vì người nhà họ Ngưu đã mời chúng tôi tới, để giúp ông nội nhà họ được an táng lần nữa.
Cho nên đây không phải chỉ là việc đơn giản như đánh cương thi, mà mục đích chủ yếu của mấy người này, là muốn chúng tôi tìm cho ông nội nhà họ một chỗ yên nghỉ tốt.
Cho nên, tôi có rất nhiều việc phải làm.
Một là, không cho ông nội Ngưu ở dưới kia tiếp tục quấy phá nữa.
Hai là, giúp cho con cháu nhà họ Ngưu được yên tâm hơn.
Làm cho bọn họ có thể chấp nhận được việc ông nội nhà mình bị phong ấn hoặc bị tiêu diệt.
Đương nhiên, một khi tôi tiến hành pháp sự, những người này cũng phải chấp nhận thôi.
Dù sao thì một khi lão cương thi ở dưới đất kia chui ra được, mấy chục mạng người của nhà này cũng khó giữ nổi.
Đến lúc đó, tôi và lão Phong cũng chẳng dám chắc chắn mình có ngăn cản được thứ kia hay không nữa.
Chẳng may nó cắn ai đó chết hoặc bị thương, thế thì đúng là mất nhiều hơn được.
Cho nên sau khi suy đi tính lại, tôi và lão Phong quyết định làm xong pháp sự mới quật thổ khai quan ( đào đất mở quan tài ).
Ăn cơm tối xong, tôi và lão Phong bắt đầu chuẩn bị đàn pháp.
Năng lực làm việc của Ngưu tiên sinh rất mạnh, ông ấy đã mang về cho chúng tôi hai bao tải gạo nếp lớn.
Ngay trong tối đó, tôi và lão Phong đã đem hai bao gạo nếp này xuống dưới tầng hầm, rồi rải khắp tầng hầm, tạo thành một lớp gạo nếp dày.
Sau khi làm xong những việc này,tôi và lão Phong cùng rời khỏi đó, bắt đầu làm lễ cúng.
Bận rộn tới hơn mười hai giờ đêm, lúc này mọi người mới dần tản đi.
Lão Phong và tôi cũng quay về căn phòng được sắp xếp sẵn để nghỉ ngơi.
Chờ đến sáng sớm hôm sau, khi tinh thần được hồi phục, chúng tôi lại làm lễ mất nửa ngày.
Tới buổi chiều, tôi bảo Ngưu tiên sinh sơ tán người nhà đi trước.
Bởi vì, tôi và lão Phong đã cùng quyết định, tối hôm nay chúng tôi sẽ động thổ ( đào đất ) rồi khai quan ( mở quan tài ) ngay…
********
Người nhà họ Ngưu biết biết rõ được tình hình của ông nội nhà mình là như thế nào.
Đặc biệt là những người lớn tuổi trong nhà, mười năm trước, rất nhiều người trong số họ đã nhìn thấy cảnh thi thể của ông nội Ngưu thi biến, cùng cảnh tên đạo sĩ gà mờ nọ bị cương thi cắn chết.
Bây giờ nhớ lại, hết thảy dường như vẫn hiện rõ ràng trước mắt.
Dưới tình huống như vậy, khi nghe tôi dặn người nhà họ Ngưu sơ tán, hầu hết các vị này đều rất tán thành và hỗ trợ tôi hết sức mình.
Cuối cùng, ông cụ cả nhà họ Ngưu quyết định, chỉ có ba anh em ông cụ, cộng thêm bốn người cháu trai lớn, cũng chính là mấy anh em của Ngưu tiên sinh ở lại nơi này.
Còn tất cả những người khác trong nhà đều phải rời đi.
Kỳ thật, tôi và lão Phong muốn cả những vị kia cũng rời đi nốt.
Bởi những người đó chẳng qua chỉ là những người bình thường, ở lại đây chỉ khiến tôi thêm vướng tay vướng chân mà thôi.
Nhất là ba ông cụ đứng đầu nhà họ Ngưu này, đều đã ngoài sáu, bảy chục tuổi cả rồi.
Tuy rằng nhìn thoáng qua, trông họ còn rất minh mẫn, nhưng lát nữa khi chúng tôi mở quan tài, chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao.
Đến lúc ấy mấy ông cụ này có muốn chạy cũng chẳng thể chạy nổi. Nhưng tôi cũng hết cách rồi, đối phương cứ nhất quyết phải ở lại.
Chúng tôi là người nhận tiền làm việc, hơn nữa chuyện này là do sư phụ tôi để lại, cho nên tôi cũng chỉ đành chấp nhận thôi.
Tới khoảng năm giờ chiều, phần lớn người nhà họ Ngưu đều đã rời đi cả.
Hiện tại, chúng tôi chỉ còn lại chín người, ông cụ cả nhà họ Ngưu mới nói: “Đinh đạo trưởng, Phong đạo trưởng. Người đều đi hết rồi, khi nào hai vị mới mở áo quan của cha tôi?”
Nghe ông cụ cả nhà họ Ngưu hỏi thế, tôi nhìn ông ấy một cái, rồi lại quay ra nhìn mặt trời chưa lặn xuống núi
“Còn phải chờ một lát nữa, đến khi mặt trời xuống núi mới bắt đầu được.”
Ba ông cụ nhà họ Ngưu nghe vậy thì gật gật đầu, không nói gì thêm.
Nhưng lúc này, Ngưu tiên sinh lại chen vào một câu: “Đinh đạo trưởng, vì sao chúng ta không nhân lúc mặt trời vẫn còn sáng tỏ mà động thổ?
Tôi đã thấy mấy con cương thi đó trong phim Hong Kong, không phải chúng đều rất sợ ánh sáng mặt trời hay sao?”
Kết quả, Ngưu tiên sinh vừa dứt lời, ông cụ hai nhà họ Ngưu chợt quát lớn một câu: “Các thì mà “chúng” hả, đó là ông nội của mày đấy!”
Ngưu tiên sinh bị bác hai nhà mình quát lớn, phải liên tục xin lỗi: “Vâng vâng vâng, cháu trai nói sai, nói sai rồi!”
Tôi cười khổ, xem ra tôi vẫn phải giải thích với Ngưu tiên sinh một chút rồi.
Đúng là ông ấy nói cũng không sai, cương thi cũng giống như ma quỷ, sợ nhất chính là ánh sáng mặt trời.
Chúng nó không thể đứng dưới ánh mặt trời, không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời, nhưng không có nghĩa là chúng sẽ bị ánh sáng mặt trời giết chết.
Hơn nữa, chuyện lần này cũng có chút đặc biệt.
Bởi vì thi thể nằm trong cỗ quan tài kia, chính là ông nội của nhà họ Ngưu.
Mà điều tất cả người nhà họ Ngưu muốn chính là một thi thể hoàn chỉnh. Muốn vậy thì phải chọn được một giờ đẹp.