Dương Tuyết chưa nói gì, nhưng Từ Lâm Tĩnh lại trợn trắng mắt: “Chú Đinh, chú đợi con gái một chút thì có làm sao? Chú xứng đáng độc thân cả đời…”
Bị Từ Lâm Tĩnh lên án, tôi thấy mình như vừa mới nuốt phải chuột chết vậy.
“…”
Thế nào gọi là xứng đáng độc thân hả? Tôi đã có bạn gái rồi đấy? Chỉ là người bạn gái này của tôi, hơi khó giới thiệu thôi.
Nếu có thể, tôi thật muốn thay mặt Mộ Dung Ngôn “vả” vào khuôn mặt xinh đẹp của Từ Lâm Tĩnh “bạch bạch bạch” thật vang.
Dương Tuyết đứng bên cạnh phải bật cười: “Được rồi, được rồi, chúng ta lên đường thôi!”
Nói xong, cô ấy bước về phía trước, chuẩn bị đi mua vé xe.
Từ Lâm Tĩnh vội đuổi theo, cuối cùng, khi đi sát bên cạnh tôi, cô nàng đột nhiên cọ cọ vào tay tôi: “Chú Đinh, giận rồi sao?”
“Không có!”
Làm sao tôi có thể nổi giận vì chút chuyện nhỏ nhặt này chứ? Không phải cô nhóc này đang nói đùa sao?
Kết quả, cô nhóc Từ Lâm Tĩnh này lại cho rằng tôi thực sự nổi giận.
Lúc này cô nhóc bèn lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Nếu không phải như thế, thì tôi tạm chịu thiệt một chút, chấp nhận làm bạn gái của chú, được không? Gần đây tôi rất thích chú, dù sao thì chú cũng không có bạn gái mà. Chú nhìn tôi đi, lớn lên xinh đẹp, vóc dáng hoàn hảo, lại còn hiền lành, tốt bụng…”
Vừa nói, cô nhóc này lại vừa muốn dựa vào lồng ngực của tôi.
Mẹ nó! Hành động này thế mà làm tôi hoảng sợ.
Tôi vội vàng tránh ra: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy, cho dù cô có nguyện ý, tôi cũng không muốn đâu!”
Dứt lời, tôi lập tức đi lên phía trước.
Từ Lâm Tĩnh đứng ở tại chỗ bĩu môi: “Hừ! Đinh Phàm chết tiệt, Đinh Phàm thối tha. Ai mà ham hố gì chú già chứ!”
******
Tôi cũng không để ý gì đến chuyện này nữa, rốt cuộc thì giữa bạn bè với nhau, thi thoảng trêu đùa một chút cũng bình thường.
Đó chỉ là một khúc nhạc đêm mà thôi, nhưng tôi cũng chỉ mới đi được có vài bước, lại gặp chuyện.
Lão Phong đi bên cạnh tôi, bình tĩnh nói: “Lão Đinh, tôi cảm thấy Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đều không tồi. Dù sao thì sau này cậu cũng muốn tới địa phủ giải trừ âm hôn. Đến lúc đó, nếu thành công trở về, cậu đã thành người tự do rồi. Bây giờ chọn lấy một người cũng không sao!”
Thằng nhãi họ Phong này ngày thường chẳng thả nổi một cái rắm, lúc này lại nói nhiều như vậy, làm cho tôi phải trợn trắng cả mắt.
“Thằng nhãi nhà cậu nói nhiều như thế làm gì? Loại chuyện này có thể tuỳ tiện được sao?”
Lão Phong nhẹ nhàng mỉm cười, rồi không thèm nói chuyện với tôi nữa.
Sau đó, chúng tôi đến phòng vé và mua vé xe.
Để có được chỗ ngồi tốt, sau khi chúng tôi lấy được vé xe, thì vội vội vàng vàng chạy về phía nhà ga.
Cuối cùng, chúng tôi chọn được bốn chỗ, tôi ngồi bên cạnh lão Phong, còn Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh thì ngồi ở hàng ghế trước chúng tôi.
Tiếp sau đó, chúng tôi ngồi xe hơn bốn tiếng đồng hồ.
Ban đầu, chúng tôi còn trò chuyện được mấy câu, nhưng về sau, mọi người đều bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và tựa vào ghế rồi ngủ thiếp đi.
May mắn thay, mọi việc diễn ra suôn sẻ, khi chúng tôi đến núi Thương Quan đã gần mười một giờ.
Duỗi người và bước xuống khỏi xe.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đã liên hệ với các vị trưởng lão nhà mình, chuẩn bị gặp mặt rồi mới cùng nhau lên núi.
Sau khi xác nhận vị trí của Vương Thừa Càn đạo trưởng, chúng tôi nhanh chóng tìm thấy ông ấy ở nhà ga.
Sau khi tìm thấy được bọn họ, tôi phát hiện ra đều là người quen.
Ngoại trừ Vương Thừa Càn đạo trưởng là người Võ Đang, còn có cả Trần Tử Kỳ đạo trưởng của phái Mao Sơn.
Còn có ngũ sư huynh của Dương Tuyết - Ngô Hưng Long, và tam sư huynh của Từ Lâm Tĩnh, Tống Sơn Hà.
Bởi vì tôi và lão Phong đều đã quen biết bọn họ, cho nên vừa mới gặp mặt, cả hai đã cung kính chắp tay chào hỏi.
“Vương tiền bối, Trần tiền bối, anh Ngô, anh Tống.”
Tôi cùng lão Phong dựa theo quy củ trong nghề mà chào hỏi, tuy rằng ở nhà ga này hơi khác một chút.
Nhưng Vương Thừa Càn tiền bối và những người khác thấy thế, cũng chào lại chúng tôi.
“Sư thúc, lần này Đinh Phàm và Phong Tuyết Hàn cũng định đi theo chúng ta, cũng chuẩn bị đi tới phái Thương Quan để mừng thọ Tinh Nguyệt chân nhân.” Dương Tuyết lên tiếng giải thích.
Vương Thừa Càn tiền bối lại mỉm cười điềm nhiên: “Không sao. Lần này Tinh Nguyệt chân nhân mời tất cả đồng đạo trong thiên hạ, Đinh tiểu hữu và Phong tiểu hữu cũng là đồng đạo với chúng ta, đương nhiên cũng có thể đến.”
Nghe đến đó, tôi và lão Phong mỉm cười, khách sáo nói vài câu, sau đó mọi người bắt đầu lên đường.
Lúc này, tam sư huynh của Từ Lâm Tĩnh - Tống Sơn Hà, trực tiếp đi tới trước mặt Dương Tuyết, bắt đầu lôi kéo làm quen.
“Tuyết Tuyết, mấy tháng này không gặp em, em gầy đi rồi.”
Nghe được hai chữ “Tuyết Tuyết” kia, cả tôi và lão Phong đều nổi hết cả da gà.
Dương Tuyết trợn mắt: “Tống Sơn Hà, anh có thể đừng gọi tôi thân thiết như vậy được không? Cứ gọi tôi là Dương Tuyết là được rồi!”
“Tuyết Tuyết, em đừng nổi nóng! Em phải biết rằng, anh yêu em. Lần trước em nói tên trên mạng của anh không hay, em xem đi, lần này anh đã sửa lại rồi, đổi thành “Tàng Ái Tuyết Tuyết Dương” ( Chôn vùi tình yêu dưới cây dương tuyết )…”
Tôi cùng lão Phong vừa nghe được lời này, suýt chút nữa không nhịn được mà cười thành tiếng.