Không tính cả đệ tử phái Thương Quan, tổng cộng đã có mười tám bàn đầy người.
Nói cách khác, lần này có một trăm tám mươi người tới.
Các môn các phái, cơ hồ đều có vài người tới, còn một vài người thì là tán tu giống như tôi và lão Phong đây.
Nhìn như một trăm tám mươi người này có vẻ rất nhiều, nhưng những người này tới từ khắp nơi trong thiên hạ, trải rộng toàn bộ giang hồ.
Đạo môn bây giờ thật sự đang suy tàn, nếu là trước đây, chỉ một Đạo quan nho nhỏ cũng không chỉ có chừng này người.
Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ, bên trong đám người bỗng nhiên truyền tới một trận ồn ào.
Ngay sau đó, tôi nghe được có người kêu lên: “Tinh Nguyệt chân nhân, là Tinh Nguyệt chân nhân…”
Vừa nghe được lời này, tất cả chúng tôi đều quay đầu lại nhìn.
Tôi nhìn thấy một đạo sĩ mặc áo choàng tím đột nhiên bước ra khỏi chính điện trên quảng trường.
Vị đạo nhân này có mái tóc màu xám trắng, tay cầm phất trần, gương mặt hiền từ.
Bên cạnh ông ấy có hai vị đồng tử, hai vị này đỡ ông ấy từ từ bước xuống bậc thang.
Mọi người có mặt ở đây nhìn thấy Tinh Nguyệt chân nhân đi ra, tất cả cùng đồng loạt đứng lên.
Tuy rằng Tinh Nguyệt chân nhân chỉ là đại trưởng lão của phái Thương Quan, nhưng thực tế, mọi việc từ bé đến lớn trong Đạo quan này đều do ông ấy xử lý.
Còn về phần vị Thiên Bảo đạo trưởng chức cao vọng trọng trong Đạo môn kia, đã không hỏi tới thế sự từ lâu rồi.
Bởi vậy, sau khi mọi người đứng lên, tất cả đều chắp tay, cúi chào với Tinh Nguyệt chân nhân.
Những tiếng ho vang không đồng đều vang lên: “Tinh Nguyệt chân nhân!”
Hôm nay là đại thọ của Tinh Nguyệt chân nhân, mặt mày ông ấy hồng hào vui vẻ.
Ông ấy vung phất trần lên, cười “Ha ha”: “Vô Lượng Thiên Tôn, chư vị đồng đạo không ngại đường xa mà đến, hôm nay nhất định phải ăn uống thật no say!”
“Tinh Nguyệt đạo hữu, còn không xuống dưới uống cùng lão đạo hai ly!” Vị Hổ đạo trưởng của núi Thanh Thành kia lớn tiếng gọi.
“Tinh Nguyệt trưởng lão, bần đạo nghe nói ở chỗ của ngài có rượu ngon ủ mấy chục năm, sao còn không mang ra?” Một vị đạo trưởng của núi Long Hổ lên tiếng.
“…”
Sau đó, rất nhiều vị lão đạo cũng lên tiếng xôn xao, xem ra vị Tinh Nguyệt chân nhân có quan hệ khá thân thiết với những người này.
Còn về phần những tán tu không danh tiếng ngồi ở quảng trường phía dưới như chúng tôi, phải đến bảy, tám phần không có tư cách lên tiếng.
Bởi vì những người này phần lớn cũng giống như chúng tôi, đều làm việc tang lễ ở một khu vực nào đó, bắt chút quỷ quái linh tinh mà sống qua ngày.
Nhưng đặt trong Đạo môn trên giang hồ, địa vị của chúng tôi đúng là chẳng có gì để nhắc đến.
Tinh Nguyệt chân nhân vô cùng vui vẻ, vừa nói vừa bước xuống bậc thang.
Đến quảng trường đầu tiên, Tinh Nguyệt chân nhân bắt đầu trò chuyện với những trưởng lão quen biết của các môn phái.
Đồng thời, đồ ăn cũng được đem lên, những món này cũng không phải món ngon đặc sắc gì.
Nhưng mà rượu ở đây, thật sự không tồi.
Nghe nói họ tự ủ và cất giữ qua nhiều năm, có tiền cũng không mua được.
Tôi và lão Phong đều cảm thấy rượu khá ngon, thậm chí còn khen ngợi vài câu.
Tam Tiền đạo trưởng ở bên cạnh nghe xong, lại là cười “Hắc hắc”:
“Hai vị đạo hữu, nếu bần đạo không đoán sai, e rằng loại rượu này đã được cất ủ không dưới hai mươi lăm năm!”
Tôi cùng lão Phong vừa nghe lời này, lập tức sửng sốt.
Đùa vui cái kiểu gì vậy? Rượu này đã cất ủ hơn hai mươi lăm năm sao? Ở đâu ra mà lắm rượu ngon như thế? Lại còn mở ra mời tất cả mọi người uống nữa chứ?
“Không thể nào đâu Tam Tiền đạo trưởng, rượu ủ hai mươi lăm năm ư? Cái này người ta có thể mời chúng ta uống được sao?
Nếu thật sự là vậy, phái Thương Quan này phải cất ủ bao nhiêu rượu mới đủ cho bao nhiêu người như vậy uống chứ?” Tôi kinh ngạc lên tiếng, cũng chẳng mấy tin tưởng vào lời ông cụ này.
Tam Tiền tán nhân lại uống thêm một ngụm rượu nhỏ, tiếp tục nói:
“Các người tuổi còn trẻ, đương nhiên không biết. Loại rượu này có hương vị đặc biệt, hai mươi lăm năm trước bần đạo đã từng được uống một lần! Cho nên bần đạo còn nhớ rõ hương vị này.”
“Hả? Hương vị gì?”
Tôi và lão Phong nghe đến đó, không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cũng nhấm nháp một ngụm rượu.
Trước đây tôi đã không để ý đến nó, nhưng bây giờ nếm thử một ngụm, thật sự có thể cảm nhận được hương hoa nhàn nhạt.
“Là hương hoa!” Lão Phong đột nhiên trả lời.
Tam Tiền tán nhân vẫn cười “Hắc hắc”: “Không sai, là hương hoa! Loại rượu này lúc đó chỉ có ở Bách Hoa Cung.
Ngoài Bách Hoa Cung, nơi duy nhất có thể uống được cũng chỉ có thể ở phái Thương Quan này, hơn nữa, xem ra phái Thương Quan chỉ có thể ủ một mẻ rượu như vậy từ hai mươi lăm năm trước thôi.
Loại rượu này uống vào êm dịu, ngọt ngào, chắc hẳn là rượu cũ được cất ủ hơn mười mấy năm.
Bởi vậy, bần đạo đoán, rượu này tất phải ủ được hai mươi lăm năm…”
Tam Tiền tán nhân vừa nói, vừa lặng lẽ rót rượu từ ấm sành sang hồ lô rượu của mình.
Nhưng điều này không làm tôi và lão Phong bận tâm, điều khiến chúng tôi chú ý là vừa rồi, Tam Tiền đạo trưởng nhắc tới ba chữ “Bách Hoa Cung”.
Phải biết rằng sư phụ của Độc đạo trưởng chính là đệ tử ngoại môn của Bách Hoa Cung.