Tinh Nguyệt chân nhân thấy cả bàn chúng tôi đa phần đều là người trẻ tuổi, thì cười ha ha không ngừng: “Phần lớn đều là người trẻ tuổi kiệt xuất trong Đạo môn chúng ta! Đừng uống nhiều quá, đêm nay chúng ta có một cuộc thi võ thuật dành cho mấy người trẻ tuổi, nhớ phải tham gia hết nhé! Rất sôi động đấy!”
Nói xong, Tinh Nguyệt chân nhân liền uống một ngụm rượu nhỏ, rồi lại đi sang bàn kế tiếp.
Cuộc thi khiêu vũ? Cái quỷ quái gì vậy?
(Đinh Phàm nghe nhầm chữ “võ” (武) thành “vũ” (舞) vì cả hai chữ này đều đọc là / wǔ/ võ)
Tôi chần chờ một chút, vẫn không thể hiểu nổi.
Tống Sơn Hà ngồi ở phía đối diện đột nhiên liếc nhìn tôi: “Đinh Phàm, anh có dám so tài với tôi trong cuộc thi võ thuật tối nay không?”
Nghe đến đây, tôi lập tức hiểu ra.
Không phải khiêu vũ, mà là đấu võ. Ý là chiến đấu ở trên võ đài.
Không ngờ tới, phái Thương Quan này còn có một hoạt động thú vị như vậy, mà Tống Sơn Hà lại muốn tôi so tài với anh ta, đây rõ ràng là nhân cơ hội để tìm tôi xả giận mà!
Nếu là trước đây, tôi khẳng định không phải là đối thủ của tên hâm dở này.
Nhưng hiện tại ấy à! Cũng thật khó nói.
Nhưng tôi cảm thấy chẳng có chút hứng thú nào, vì điều này sẽ khiến sự oán giận của tên kia càng lớn hơn.
Tôi cười nhạt: “Tôi không có hứng thú với chuyện này!”
“Không có hứng thú sao, là anh không dám thì có! Nếu anh dám lên, tôi nhường anh một tay, thấy thế nào?” Tống Sơn Hà mở miệng khiêu khích tôi.
Kết quả, Tống Sơn Hà vừa dứt lời, Dương Tuyết lại đột nhiên nói: “Tống Sơn Hà, anh bày trò còn chưa đủ sao, người ta không muốn đánh với anh.”
“Nha! Nếu Tuyết Tuyết đã mở miệng, vậy quên đi!”
Nói xong, tên hâm dở này còn liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt khinh thường.
Đồ đệ nhỏ nhất của Tam Tiền đạo trưởng thấy vậy, còn nói thầm một tiếng: “Để cho người ta vả thẳng mặt, thật hèn nhát!”
Một vị sư huynh ngồi cạnh tên nhóc này vội vàng bịt miệng nó lại, bảo nó không được nói nữa.
Tôi coi như không nghe thấy gì, suy cho cùng tôi là người đã trải qua nhiều phen sinh tử, cảm thấy chuyện này thật không cần thiết.
Nếu là tôi của trước đây, với tính tình nóng nảy hồi ấy, nhất định sẽ đánh chết tên hâm kia.
Dù sao anh ta cũng là sư huynh của Từ Lâm Tĩnh, nếu tôi đánh thắng anh ta, chẳng khác nào gián tiếp đánh vào mặt Từ Lâm Tĩnh.
Nhưng nếu để thua, chính tôi sẽ không cam lòng.
Cho nên, dứt khoát là không đánh, tránh tổn thương hoà khí đôi bên.
Lão Phong thấy tôi nuốt được cơn tức này, bèn nhỏ giọng hỏi: “Lão Đinh, nỗi nhục này cậu cũng có thể nhẫn nhịn được sao?”
Tôi cười, bình tĩnh nói: “Này có là gì! Dù sao anh ta cũng không đánh lại tôi được!”
“Nói vậy cũng đúng!” Lão Phong nói xong, lại uống một ngụm rượu.
Trong khoảng thời gian này, chúng tôi thỉnh thoảng trò chuyện với Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, cũng khá là vui vẻ.
Mỗi lần Tống Sơn Hà muốn chen vào một câu cũng khó.
Vất vả lắm mới chen được một câu, lại chẳng có ai thèm để ý tới anh ta.
Điều này làm cho Tống Sơn Hà vô cùng khó chịu, giống như bởi vì sự xuất hiện của tôi, mới làm cho Dương Tuyết đối xử với anh ta lạnh nhạt như vậy.
Sau khi rượu đủ cơm no, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và các đệ tử Đạo môn khác đều bị trưởng bối gọi đi.
Chỉ còn hai người là tôi và lão Phong ở lại, nhưng hai chúng tôi cũng là lần đầu tiên tới nơi này.
Cho nên chúng tôi muốn đi dạo một chút, tiện thể quan sát cảnh sắc ở núi Thương Quan.
Tam Tiền tán nhân cũng có chung suy nghĩ này, nên sau khi ăn no, chúng tôi rời khỏi Đạo quan, đi ra sau núi.
Trên đường đi, tôi cảm thấy nơi này thực sự không tồi.
Có thể thanh tu ở nơi thế này, cảm thấy cũng là một loại siêu phàm thoát tục.
Khi đến một vách đá, bốn vị đệ tử của Tam Tiền tán nhân hào hứng chạy tới để thưởng ngoạn phong cảnh.
Lão Phong lại bỗng nhiên nói với Tam Tiền tán nhân: “Tam Tiền đạo trưởng, tại hạ có một chuyện muốn nhờ, xin ngài làm ơn hãy nói cho tôi biết!”
Tam Tiền tán nhân vừa nghe thấy thế, sửng sốt một chút, rồi lập tức nói: “Nếu là về quỷ triều, xin thứ cho bần đạo không thể nói được!”
Tại chỗ này, Tam Tiền tán nhân cũng không giả vờ giả vịt nữa, nói chuyện rất nghiêm túc.
Nhưng lão Phong lại lắc đầu: “Không, tại hạ chỉ muốn biết núi Bách Hoa ở nơi nào thôi!”
“Núi Bách Hoa sao?”
“Đúng vậy, núi Bách Hoa. Không dối gạt đạo trưởng, tổ sư gia của tại hạ là đệ tử ngoại môn của Bách Hoa Cung, ông ấy chỉ có một tâm nguyện, đó là được trở thành đệ tử nội môn của Bách Hoa Cung. Cho nên những thế hệ tiếp nối của ông ấy, cũng đều lấy tâm nguyện của tổ sư gia làm nhiệm vụ của mình!” Lão Phong chậm rãi nói ra từng câu từng chữ.
Tuy nhiên, Tam Tiền tán nhân lại cười thản nhiên: “Nếu bần đạo đoán không làm, cái mà cậu muốn học chính là Bách Hoa bí điển, thoát thân rút hồn, có đúng không?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của lão Phong lập tức thay đổi.
Tôi chưa từng nhìn thấy lão Phong khiếp sợ như vậy bao giờ, biểu cảm của cậu ấy cũng chưa từng biến hoá kịch liệt như thế.
Trong lúc tôi còn đang ngây người ra, lão Phong lại lần nữa mở miệng: “Đạo trưởng, ngài, ngài đã nhìn ra được sao?”
“Chuyện này có gì mà không nhìn ra được! Đôi mắt này của bần đạo, có chút đặc biệt!” Tam Tiền đạo trưởng cười nói, còn chỉ chỉ vào hai mắt của mình.