Tôi thầm nghĩ, sau lưng Bách Hoa Cung thần bí này, có phải có ẩn chứa bí ẩn nào đó không thể lộ ra của Đạo môn hay không?
Hoặc là có liên quan gì đó đến “Quỷ triều” cấm kỵ kia?
Hiện giờ, chúng tôi đang từng bước tìm hiểu về thế giới Đạo môn này.
Càng tiếp xúc với nhiều người, tu vi của chúng tôi càng tăng cao, lại càng thấy không thể nhìn thấu Đạo môn này.
Ban đầu, gặp Mộ Dung Ngôn và những vị quỷ lão quan giáo đầu gì đó dưới trướng cô ấy, tôi đã cảm thấy thật đáng sợ.
Nó làm tôi ngạc nhiên, nghĩ rằng thế giới của những người trừ tà đều sẽ như thế.
Nhưng sau này, gặp phải tà giáo Mắt Quỷ ở Thâm Uyên, yêu thú của tà giáo Nhật Nguyệt trong nội thành, Quỷ triều cấm kỵ, quỷ chiến sĩ bất tử,…
Lúc này tôi mới phát hiện ra, dường như chúng tôi mới chỉ bước qua ngưỡng cửa của Đạo môn này thôi, còn rất nhiều chuyện chúng tôi không hề biết gì cả.
Tôi hít một hơi thật sâu, dần dần bình tĩnh trở lại.
Chuyện thế này, căn bản không thể nóng vội được.
Thấy lão Phong có chút mất mát, tôi vỗ vỗ vai của cậu ấy.
“Lão Phong, cậu cũng đừng thất vọng như vậy. Một ngày nào đó, chúng ta có thể tìm được Bách Hoa Cung.”
Lão Phong bình tĩnh mỉm cười: “Có lẽ thế! Nhưng ông ấy nói đó là trấn Hoàng Long, tôi và sư phụ đã từng tới đó. Nơi đó, chính là một địa điểm du lịch, chẳng có gì ngoài Bác đạo trưởng và Vương đạo trưởng!”
“Chờ buổi mừng thọ này kết thúc, chúng ta hãy đến đó một chuyến đi.”
Lão Phong thấy tôi lên tiếng, khẽ gật đầu, không nói chuyện.
Tiếp đó, tôi và lão Phong liền đi dạo trong rừng cho bớt nhàm chán, chẳng nói gì thêm.
Trong đầu tôi lại không ngừng nhớ lại chuyện hai năm trước, khi lần đầu tiên gặp được Bác đạo trưởng và Vương đạo trưởng.
Lần đầu tiên tôi gặp phải Quỷ Tam Nguyên, chính là Bác đạo trưởng và Vương đạo trưởng đã ra tay.
Mà hai vị tiền bối này chính là được Độc đạo trưởng mời đến giúp đỡ.
Nơi bọn họ sống, chính là trấn Hoàng Long.
Nếu núi Bách Hoa cách trấn Hoàng Long không xa, có lẽ chúng tôi nên đến chào hỏi hai vị tiền bối ấy, không biết chừng còn thu được một ít manh mối.
Nếu lão Phong thật sự có thể gia nhập vào Bách Hoa Cung, học được Bách Hoa bí điển thì sao.
Nếu có thể tách được hồn phách của Phong ca ra, cũng không phải là chuyện xấu.
Tuy rằng manh mối còn thiếu, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Cuộc hành trình tới phái Thương Quan này, vẫn có thể xem là có thu hoạch.
Mãi suy nghĩ về chuyện này, thấm thoát đã tới bốn giờ chiều.
Cho nên, chúng ta cũng bắt đầu quay về Đạo quan của phái Thương Quan.
Trên đường đi, chúng tôi gặp được mấy vị đệ tử Đạo môn trẻ tuổi.
Tam Tiền tán nhân nói, mấy người này đều là những nhân tài trẻ tuổi rất tài giỏi của Đạo môn đương thời.
Bao gồm cậu hai nhà Âu Dương của Lục Liễu Sơn Trang ở núi Phổ Đà, còn có cả cậu ba của nhà họ Long, và các đệ tử của phái Kỳ Liên,….
Nhưng đám con cháu Đạo môn này lại khinh thường những tán tu như chúng tôi.
Họ tụm năm tụm ba lại, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Hẳn là họ đang nói chuyện về cuộc tranh tài võ thuật tối nay, chắc là đang đoán xem ai sẽ giành được vị trí số một chăng.
Tôi và lão Phong chú ý tới họ vài lần, rồi cũng không buồn để ý tới nữa, trực tiếp đi vào Đạo quan.
Mới vừa tiến Đạo quan, chúng tôi đã thấy Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đang đứng nói chuyện phiếm với hai cô gái xinh đẹp tại hành lang cách đó không xa.
Vừa thấy hai cô ấy, tôi bèn cất tiếng chào hỏi: “Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh…”
**********
Hai cô này này nghe thấy tiếng gọi, đột nhiên quay đầu lại.
Thấy người tới là tôi và lão Phong, họ rất vui vẻ.
Từ Lâm Tĩnh vội vàng gọi: “Chú Đinh, Phong Tuyết Hàn, mau tới đây.”
Dương Tuyết cũng mỉm cười, rồi nói với hai cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh: “Đây là hai vị đạo hữu mà chúng tôi đã quen được khi du ngoạn bên ngoài, để tôi giới thiệu với hai cô nhé!”
Nói xong, Dương Tuyết liền dẫn hai cô gái xinh đẹp kia tới chỗ chúng tôi.
Lúc này, tôi và lão Phong cũng đã nhanh chóng bước tới, đi tới trước mặt các cô ấy.
Liền nghe Từ Lâm Tĩnh mở miệng nói: “Hai người vừa mới đi đâu chơi vậy, đến điện thoại cũng không nghe!”
“Chúng tôi vừa đi dạo một chút, sau núi không có tín hiệu di động!”
“Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, để tôi giới thiệu cho hai người một chút, hai vị này là bạn tốt của tôi…”
Dương Tuyết lên tiếng, chỉ tay vào hai cô gái xinh đẹp nọ.
Một người mặc đạo bào màu trắng, lối ăn mặc rất truyền thống.
Người còn lại thì ăn mặc rất hiện đại. Áo khoác denim, mang đến cho người ta một cảm giác vẻ tươi mát, sảng khoái.
Lúc này, Dương Tuyết chỉ vào vị mặc đạo bào màu trắng, nhìn như mới bước ra từ sương khói: “Cô ấy là Cố Sương của Thất Tinh Giáo.”
“Chào hai vị đạo hữu!” Vẻ mặt của Cố Sương tương đối bình tĩnh, chậm rãi cất lời chào.
Tôi và lão Phong cũng mỉm cười gật đầu, sau đó lại thấy Dương Tuyết chỉ vào một cô gái khác.
Nhưng không đợi Dương Tuyết giới thiệu, cô gái nọ đã tự lên tiếng: “Tôi tên là Chu Điềm, phái Không Động!”
Thấy đối phương chủ động như vậy, tôi và lão Phong cũng tự giới thiệu một chút.
Cứ như vậy, chúng tôi cũng coi như làm với quen nhau.
Lần này, tôi đã quen được thêm hai vị đạo hữu, một trong số đó chính là Cố Sương của phái Thất Tinh.