Lời vừa nói ra, phía dưới lại bắt đầu hò reo.
“Được nha!”
“Vô Lượng Thiên Tôn, tôi đã suốt ruột không chờ nổi rồi!”
“Đao lớn của tôi đã đói khát từ lâu rồi!”
“Tôi muốn chiến đấu với mười người…”
“Hú hú hú, mau bắt đầu đi!”
“…”
Phía dưới vô cùng kích động, khung cảnh đã quá mức náo nhiệt.
Thiên Bảo đạo trưởng cười “Ha hả” một lát, sau đó lại ra hiệu cho mọi người trật tự.
Theo sau, ông ấy tiếp tục nói: “Mọi người đều đã nóng lòng muốn thử, vậy bần đạo cũng đóng góp chút quà.”
Nói xong, Thiên Bảo chân nhân phất phất tay, một vị đồng tử bưng một cái mâm lên.
Trên đó có một lọ thuốc nhỏ và một hộp gỗ.
Sau đó liền nghe thấy Thiên Bảo chân nhân chỉ vào hai món đồ này mà nói: “Trong bình thuốc này, có một viên Bách Hoa Đan do chủ nhân Bách Hoa Cung tặng cho bần đạo. Nếu tu sĩ nào uống được loại thuốc này, linh lực trong cơ thể sẽ tăng lên gấp bội, cũng sẽ giúp người đó đột phá lên được cảnh giới cao hơn.”
Thuốc của Bách Hoa Cung, có thể trợ giúp đạo sĩ đột phá tu vi sao?
Những lời này giống như một quả bom, nổ tung trong toàn bộ khán giả có mặt tại hiện trường.
Tôi cố mở to hai mắt ra, không phải là tôi đang bị mắc kẹt ở giai đoạn cuối cảnh giới Đạo Sư sao?
Nếu tôi có được thứ này, chẳng phải sẽ sớm có thể đột phá tu vi ư?
Trong lúc nhất thời, tôi bắt đầu có chút động lòng.
Bởi vì, tôi cần phải đột phá tới cảnh giới Đạo Quân sớm một chút, để sớm ngày tiếp cận được với quỷ chú trên người mình.
Nếu không, Mộ Dung Ngôn sẽ chết. Vì thế, đây là việc tôi nhất định phải hoàn thành.
Ngoài tôi ra, đám đông xung quanh tôi cũng bùng nổ.
Chỉ trong nháy mắt, vô số lời bàn tán vang lên.
“Thứ kia thần kỳ như vậy sao?”
“Bách Hoa Cung? Đó là cái gì vậy?”
“Chết tiệt, anh thậm chí còn không biết về cung môn bí ẩn nhất thiên hạ sao?”
“Theo truyền thuyết kể lại, Bách Hoa đan có thể chữa khỏi bách bệnh, người thường uống vào có thể kéo dài tuổi thọ!”
“Mẹ nó, tôi đã mắc kẹt trong giai đoạn Đạo Sĩ sơ kỳ quá lâu rồi, nếu tôi có thể giành được loại thuốc này, nhất định sẽ đột phá được tới cảnh giới trung kỳ!”
“Anh ấy, con mẹ nó bỏ cuộc đi! Đạo Sĩ sơ kỳ mà còn muốn thắng, đến tôi mà anh còn chẳng đánh bại nổi.”
“…”
Hiện trường không ngừng bàn tán, phải mất một lúc lâu mới ngừng lại được.
Thiên Bảo chân nhân dường như rất vừa lòng với cảnh tượng này, sau đó chỉ vào hộp gỗ nói: “Vật này càng thần kỳ hơn, tên là Ngọc Khoá Hồn. Nếu dùng viên ngọc này, có thể giúp hồn phách của một người được ổn định, nếu người này đã sắp hồn phi phách tán, cũng có khả năng được tái sinh thêm một lần…”
********
Thiên Bảo chân nhân vừa dứt lời, không khí vốn dĩ đã rất náo nhiệt, giờ phút này lại bùng nổ hơn.
Ngọc Khoá Hồn, có thể khóa được hồn phách.
Giúp cho hồn phách sắp tiêu tan có thêm cơ hội được tái sinh.
Cái thứ có tác dụng biến thái này, rốt cuộc là món bảo vật gì, là loại đan dược pháp khí gì, mà có thể làm cho người chết được tái sinh thêm lần nữa?
Trừ phi những thứ này là những món tiên khí trong truyền thuyết, thần thoại rồi.
Đương nhiên, điều này nghe rất khó tin.
Nhưng mà, bây giờ có một món đồ như vậy xuất hiện trước mắt tôi, có thể khoá hồn tụ phách.
Điều này thật sự quá kỳ lạ, đây chính là một món báu vật vô giá.
Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì chúng tôi làm nghề này. Không phải là liếm máu trên lưỡi đao sao? Chẳng khác nào lấy đầu mình kẹp vào lưng quần?
Những người trong nghề như chúng tôi, lúc nào cũng có thể bị thương, thậm chí sẽ có lúc bị thương nặng, làm tổn hại đến hồn phách.
Đặc biệt là khi phải chiến đấu với những tên yêu đạo kia, rất dễ bị tổn thương đến hồn phách.
Nếu có được thứ này, như vậy thì bạn có thể cho mình thêm một cơ hội sống, coi như có thêm một phần bảo hiểm.
Chỉ cần còn sống là còn hy vọng.
Điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, vì vậy sau khi Thiên Bảo đạo trưởng nói ra những lời này, phía dưới lại lần nữa bùng nổ.
“Cái gì? Trên thế giới này còn có thứ như vậy sao?”
“Oa, vậy báu, vật báu. Thứ này quá quý giá!”
“Không sai, chỉ cần có được thứ này, tôi sẽ có thêm một cơ hội sống sót!”
“Thứ này thật tốt quá, tôi muốn…”
“…”
Đôi mắt của rất nhiều người đều tỏa sáng lấp lánh, ai ai cũng muốn có được viên ngọc kia.
Không chỉ những người ấy, ngay cả tôi, hai mắt cũng trừng lớn, tim đập nhanh hơn.
Hai món đồ Thiên Bảo đạo trưởng đưa ra, tôi đều rất cần.
Hơn nữa, còn là vô cùng cấp bách, nhất định phải có được.
Đầu tiên là vì tôi, tu vi của tôi đã chững ở Đạo Sư mãi chưa đột phá.
Nếu có thể lấy được thứ đầu tiên mà Thiên Bảo chân nhân đưa ra, Bách Hoa Đan, thì thật tốt.
Như vậy, tôi có thể dùng loại thuốc này để hỗ trợ quá trình đột phá, đạt tới cảnh giới Đạo Quân.
Cuối cùng, tôi sẽ cùng Mộ Dung Ngôn xuống Cửu U ( tên gọi khác của Âm phủ ), để giải trừ quỷ chú của âm hôm.
Thứ hai, chính là thứ gọi là Ngọc Khoá Hồn kia.
Tình hình của Mộ Dung Ngôn ngày càng xấu đi, hồn lực không ngừng tiêu tan.
Nếu có được Ngọc Khoá Hồn này trong người, tất nhiên có thể ổn định lại hồn lực của cô ấy.
Cho dù là không thể giữ lại toàn bộ hồn lực, nhưng nhất định có thể trì hoãn được tốc độ tiêu tan của hồn lực…