“…”
Phía dưới thảo luận rất nhiều, lúc này Tống Sơn Hà mới chậm rãi đứng dậy, ngực cảm thấy đau nhức, vô cùng khó chịu.
Từ Lâm Tĩnh đã chạy qua, đỡ anh ta dậy.
“Thằng nhãi đáng chết này!” Tống Sơn Hà vẫn không phục.
Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh lại nói: “Sư huynh, người này thật sự rất lợi hại.”
Sắc mặt Tống Sơn Hà biến đổi: “Em cũng xem thường anh sao?”
Từ Lâm Tĩnh lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Không phải là em xem thường anh, mà là người kia thực sự rất giỏi. Hơn nữa, hơn nữa thực lực của anh ấy không chỉ dừng lại ở một chút như thế…”
“Cái gì? Không dừng lại ở đấy?”
Từ Lâm Tĩnh mở to hai mắt, nghiêm túc gật đầu.
Tống Sơn Hà nhìn tôi đứng trên võ đài, con người giãn ra cực đại, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Sau đó anh ta nghiến răng nghiến lợi, không nói thêm dù chỉ một chữ, trực tiếp đi ra ngoài.
“Sư huynh, sư huynh…” Từ Lâm Tĩnh vội đuổi theo, sợ vị sư huynh ngang bướng này của mình sẽ làm ra chuyện cực đoan nào đó.
Lại nói tới tôi, sau khi thắng được trận đầu tiên, đã chắp tay cúi chào mọi người xem như bày tỏ lòng tôn trọng.
Nhưng còn chưa tới một phút, lại có một người đàn ông đột nhiên nhảy lên đài.
Nhìn kỹ, người đàn ông này hoá ra lại là đệ tử của phái Thương Quan, Tửu Thành Phong.
Thấy người lên là Tửu Thành Phong, tôi sửng sốt một lúc.
Tửu Thành Phong lại chắp tay chào tôi, sau đó nói: “Anh Đinh, chắc tôi không còn phải giới thiệu nữa đâu!”
“Tửu đạo hữu! Mời!” Tôi nói thẳng.
Một khi đã bước lên võ đài thì chỉ có đánh, chẳng có gì để nói cả.
Thiên Bảo đạo trưởng cùng Tinh Nguyệt chân nhân nhìn thấy đệ tử môn phái mình ra sân, còn không ngừng giới thiệu với các vị tiền bối bên cạnh.
“Âu Dương đạo hữu, đây là đại đệ tử của phái chúng tôi, tên là Tửu Thành Phong. Rất thông minh sáng dạ, hiện giờ cũng đã đạt tới cảnh giới Đạo Sư trung kỳ rồi.” Thiên Bảo chân nhân giới thiệu.
“Thiên Bảo tiền bối, cái cậu chàng tên Đinh Phàm này, thực lực cũng rất mạnh. Nếu chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Sư trung kỳ mà thôi, chỉ e không phải là đối thủ của cậu ấy!”
“Không sao cả, người trẻ tuổi ấy mà, đi lên luyện tập thôi.”
“…”
Khán giả phía dưới võ đài, cũng đang bàn tán sôi nổi.
“Đạo hạnh của Tửu Thành Phong cũng rất cao!”
“Đã là đại đệ tử của phái Thương Quan, tu vi đương nhiên không thấp rồi. Nhưng người kia lúc nãy chỉ dùng một chiêu đã hạ được Tống Sơn Hà, thực lực quả là thâm sâu khó lường!”
Trong khi mọi người còn đang mải bàn tán, tôi và Tửu Thành Phong đã bắt đầu giao đấu rồi.
Khi giáp mặt, tuy rằng tôi phát hiện ra đạo hạnh của Tửu Thành Phong không cao bằng mình.
Nhưng chiêu thức của anh chàng này rất quái dị.
Hoàn toàn khác với Tống Sơn Hà, làm cho tôi không thể nhìn ra được.
Bởi vì không thể nhìn ra, cho nên tôi không thể dùng một chiêu hạ địch như trước.
Vì thế, tôi đành phải đánh với đối phương mấy chiêu.
Thấy đối phương tấn công rất mạnh, cũng coi là một vị cao thủ.
Nhưng cũng không sao, xét về mặt thực lực, đối phương hoàn toàn thấp hơn tôi một bậc.
Tôi tính ra một đòn hết sức mình để áp chế đối thủ, trực tiếp đánh bại người này.
Đột nhiên, hai chúng tôi lại đánh nhau.
Cũng tại thời điểm này, tôi vận khí trong người, tu vi xông thẳng lên cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong.
Khoảnh khắc này, đạo hạnh của tôi đã trực tiếp lấn át đối phương, hơn hẳn người ta một giai.
Trong tình huống cận chiến như thế này, chỉ hơn một giai cũng đủ đè bẹp đối thủ rồi.
Trừ khi có món pháp khí nào hỗ trợ, nếu không, đối thủ tuyệt đối không thể bù đắp vào chỗ tu vi còn thiếu.
Hơn nữa, tu vi của tôi lại đột ngột tăng cao, làm cho đối phương không thể ngờ tới được.
Bởi vậy, tôi vừa tung ra một quyền, đối phương đã không thể ngăn cản được.
“Phanh” một tiếng, một quyền này giáng xuống, Tửu Thành Phong đã bị đánh ngã xuống đất.
Tôi không dừng lại, nhanh chóng xông lên, lao thẳng vào đối thủ.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, đã lại thấy một quyền giáng xuống, sắc mặt của Tửu Thành Phong lập tức thay đổi.
Nhịp tim của anh ta tăng tốc dữ dội, thầm than không xong rồi.
Tuy nhiên, cú đấm này của tôi, lại dừng lại cách đỉnh đầu đối thủ 5 cm.
Tửu Thành Phong thấy tôi dừng lại, trái tim bị treo lên cuối cùng cũng được thả xuống.
Anh ta thở dài một tiếng: “Tôi nhận thua…”
*********
Sau khi nghe Tửu Thành Phong nhận thua, tôi liền thu lại nắm đấm.
Sau đó đứng lên khỏi người anh ta, rồi chắp tay: "Tửu đạo hữu, nhượng bộ rồi!"
Tửu Thành Phong mặc dù thua nhưng thấy tôi vẫn khách khí như vậy thì cũng lộ ra một nụ cười, khẽ gật đầu.
Phong Trì đạo trưởng thấy đại đệ tử của mình nhận thua dù cũng rất nuối tiếc. Nhưng vẫn hô to: “Người chiến thắng, Đinh Phàm!”
Ngay lập tức khán giả ở phía dưới reo hò.
Tinh Nguyệt chân nhân đang quan sát trận chiến từ trên đài cao bỗng mặt hơi đổi sắc: “Đinh Phàm này cũng thật lợi hại!”
“Ha ha ha! Cậu nhóc này đúng là thật lợi hại.” Thiên Bảo đạo trưởng cười nói.
Cũng không vì đệ tử nhà mình thua mà tỏ ra bất mãn.
Một ông lão khác ngồi cạnh Thiên Bảo chân nhân đột nhiên nói với một thanh niên phía dưới: "Tiểu Phi, mau đi lên thử xem!"
Chàng trai trẻ tuổi kia nghe thấy ông ấy nói vậy thì lập tức cung kính chắp tay: "Vâng, chú!"
Nói xong, cậu ta rút ra một thanh kiếm gỗ, trực tiếp nhảy lên võ đài.