"Các đồng đạo khác mau đi lên giải quyết tên này đi!"
"Tôi thấy cậu ta là cả người lại khó chịu..."
“……”
Cảnh tượng náo loạn, có tiếng hò reo phấn khích, vui vẻ và có cả những tiếng lăng mạ, chửi rủa,…
Mà tôi đứng ở giữa võ đài, không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi người khiêu chiến kế tiếp.
Bọn họ đều cho rằng tôi đang cố thể hiện, nhưng không ai biết được kỳ thật tôi có nỗi khổ riêng của mình.
Nếu có thể, con mẹ nó tôi ăn no rửng mỡ mới lộ diện thế này, còn cố hết sức mà không có kết quả, đi tranh một danh hiệu không có tác dụng này.
“Phong Tuyết Hàn, anh không muốn tiến lên cùng anh ấy phân cao thấp một lần sao?”
Kết quả vẻ mặt của Phong Tuyết Hàn tràn đầy chua xót, thở dài: “Không phải tôi không muốn mà là tôi cũng đánh không lại cậu ấy!”
“Cái gì? Anh cũng đánh không lại anh ấy á?” Dương Tuyết còn kinh ngạc hơn.
Bởi vì ngày thường Dương Tuyết đều ở trường học, tu vi của tôi rốt cuộc đã đạt tới loại trình độ nào thì cô ấy cũng không rõ lắm.
Nhưng lão Phong thì khác, hai chúng tôi không có việc gì thì đều cùng nhau ăn cơm uống rượu.
Đạo hạnh của tôi thế nào, tôi có bản lĩnh gì thì hai chúng tôi đều rõ ràng.
Trong lúc lão Phong và Dương Tuyết đang nói chuyện thì lại có một cao thủ khác xuất hiện.
Đột nhiên, một hòa thượng nhảy lên võ đài.
Hòa thượng này còn rất trẻ, hơn nữa khuôn mặt kia vô cùng anh tuấn.
Đây còn đang là tình huống không có tóc, nếu mà vẫn giữ tóc thì chính là dáng vẻ đẹp trai nghịch thiên rồi.
Thấy là một hòa thượng, tôi có thể phán đoán ngay lập tức.
Vị hòa thượng này hẳn là người của phái Thiếu Lâm rồi.
Đối phương là hòa thượng chân chính, trên đầu còn có sẹo.
Hơn nữa ngay khi người ta vừa lên đài, tôi cũng cảm nhận được sự trang nghiêm, giống như anh ta thật sự là một vị cao tăng nhà Phật vậy.
Hòa thượng cầm thiền trượng, một tay chắp trước ngực hướng về phía tôi: “Nam Mô A Di Đà Phật, tiểu tăng là Pháp Không của phái Thiếu Lâm. Xin đạo hữu chỉ giáo!”
Từ xưa đến nay, Phật môn và Đạo môn không phân biệt lẫn nhau, cả hai đều là Đạo.
Thấy đối phương đã tiết lộ danh tính, tôi cũng chắp tay đáp lại: “Đinh Phàm, mời!”
Nói xong, tôi bày ra tư thế muốn động thủ.
Mà lúc này mọi người ở phía dưới đã bùng nổ: “Cuối cùng cũng có một truyền nhân cấp cao thủ lên rồi.”
“Không sai, đây chính là truyền nhân của chùa Thiếu Lâm, đệ tử của Phương trượng Giới Không, đệ nhất thiếu tăng Pháp Không.
“Tôi nghe nói Pháp Không đại sư có thiên phú rất cao, cũng sắp đột phá cảnh giới Đạo Quân rồi.”
“Ừ, hình như tôi cũng nghe nói, nhưng không biết có phải là thật không.”
“……”
Tôi cũng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của đối phương, lúc này tôi cảm thấy rất ngưng trọng.
Đột nhiên, đôi mắt của đối phương bỗng mở ra.
Sau đó, dường như có một luồng ánh sáng vàng bảo vệ cơ thể, đồng thời xuất hiện một luồng khí tức rất kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau với một nhà sư, vẫn chưa rõ phương thức tấn công của đối phương nên không thể liều lĩnh.
Sau đó, người kia cầm thiền trượng liền tấn công.
Tốc độ của người này không quá nhanh, nhưng không lộ ra chút sơ hở.
Thiền trượng trong tay đại khai đại hợp*, vô cùng mạnh mẽ.
(*) đại khai đại hợp: thường là chỉ đường lối võ công mạnh mẽ, trực tiếp, ít hoa lá màu mè.
Hơn nữa đạo hạnh của người này cũng tương đương với tôi.
Cũng đạt tới cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong, tùy lúc có thể đột phá lên cảnh giới Đạo Quân.
Dưới tình huống này, tôi sẽ không có ưu thế về tu vi.
Hơn nữa tôi đã đánh bốn trận rồi, lúc này trong tay còn không có vũ khí, không khỏi rơi vào thế hạ phong.
“Đậu má, không hổ là người trẻ tuổi của phái Thiếu Lâm, đệ nhất thiền tăng.
“Mọi người xem đi, tên này chống đỡ không nổi rồi!”
“……”
Người phía dưới nói không sai, tôi bây giờ thật đúng là có chút chống đỡ không nổi rồi.
Người đối diện khác với mấy người trước, mấy người trước đó tuy rằng lợi hại nhưng đều không phải là truyền nhân của môn phái.
Nói cách khác mấy người kia cũng không phải là đệ tử mạnh nhất của các môn phái.
So với vị hòa thượng Pháp Không trước mặt này thì còn thua xa bởi đây là đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất của phái Thiếu Lâm.
Tôi chiến đấu rất vất vả lại không có vũ khí nên càng không thể chống đỡ được.
Mà lúc này tôi cũng không thể kêu tạm dừng để đi mượn kiếm gỗ đào.
Cho nên tôi cũng chỉ có thể cố gắng.
Nhưng vào lúc này, tiền bối Tam Tiền ở phía dưới lại đột nhiên hô to một tiếng: "Đinh tiểu hữu tiếp kiếm!"
Nói xong, Tam Tiền tán nhân trực tiếp ném kiếm gỗ đào trong tay lên võ đài.
Thấy thế thì tôi liền mở to mắt, chụp lấy kiếm gỗ đào rồi cầm trong tay.
“Roạt!”
Tôi rút kiếm gỗ đào ra khỏi vỏ sau đó cũng không lùi lại mà đối đầu trực diện với người kia.
Đồng thời tôi cũng thi triển ra kiếm pháp mà ngày xưa đã được Mộ Dung Ngôn truyền thụ.
Cũng không biết kiếm pháp này tên là gì nhưng kiếm pháp này dùng khá tốt.
Trong thực chiến đã được nghiệm chứng qua.
Nương theo việc có kiếm trên tay, cục diện vừa rồi trong nháy mắt đã nghịch chuyển.
Lúc nãy tôi vốn còn đang ở thế hạ phong nhưng lúc này tôi lại chiếm thế thượng phong.
Kiếm pháp của tôi chẳng có chút nào gọi là hoa mỹ, nhìn qua thậm chí còn rất kém cỏi nhưng mà hữu dụng.