Vương đạo trưởng phái Võ Đang mở miệng nói: “Tên nhóc Đinh Phàm này thật đúng là lợi hại, trong lúc chiến đấu khứu giác thật sự rất nhạy bén, nhanh như vậy đã tìm được nhược điểm của Kim Chung Tráo rồi!”
Trần Tử Kỳ đạo trưởng của phái Mao Sơn cũng khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Sức phán đoán này không hề yếu hơn so với đệ tử đứng đầu của hai phái chúng ta.”
Sau khi Pháp Không liên tục tấn công trong 5 phút, anh ta phát hiện ra đều không đụng vào được thân thể của tôi.
Pháp Không đột nhiên lùi lại vài bước, đứng ở giữa võ đài.
Hai tay chắp trước ngực, miệng nói: "Nam Mô A Di Đà Phật!"
Sau đó thì thấy Pháp Không thu hồi khí tức của bản thân, hư ảnh nhàn nhạt kia cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Cùng lúc đó, Pháp Không tiếp tục mở miệng nói: "Kế của Đinh thí chủ đã thắng một bậc, tiểu tăng nhận thua!"
Đối phương nói chuyện có chút chậm rãi, sau khi nói xong, còn khẽ gật đầu với tôi.
Tôi cũng chắp tay với đối phương: "Pháp Không đại sư là do tôi chơi xấu! Tôi thừa nhận mình không phải là đối thủ của đại sư.”
Pháp Không cũng không nói nhảm với tôi nữa, khẽ mỉm cười rồi lập tức xoay người xuống đài.
“Mẹ nó, cậu ta cũng biết mình chơi xấu cơ à!”
“Cậu ta chính là đang kéo dài thời gian, không dám liều mạng cùng Pháp Không!”
“Đây là thi đấu, chỉ có ăn no rững mỡ người ta mới có thể liều chết, cái này gọi là chiến thuật.”
“Dù sao thì tên này chính là một kẻ hèn nhát, tôi không thích người này.”
“Người ta muốn anh thích chắc, đồ ngốc...”
“……”
Phía dưới la hét ầm ĩ, nhưng tôi đã quá quen rồi nên đành bỏ ngoài tai.
Trì Phong đạo trưởng lại nhảy ra: "Đinh Phàm thắng!"
Lúc này, tôi đã thắng liên tiếp 5 trận.
Trước sau đánh bại, Mao Sơn, Thương Quan, Lục Liễu sơn trang, Thiên Sư phủ cùng với Thiếu Lâm, có thể nói là danh tiếng lan xa.
Với thành tích ấn tượng như vậy, tôi có thể coi là cao thủ hạng nhất trong cùng thế hệ.
Mặc dù trong những người này, chỉ có Pháp Không là truyền nhân duy nhất.
Những người còn lại dù không phải là người đứng đầu của các môn phái, nhưng thực lực cũng rất cao cường.
Rất nhiều người cũng bắt đầu hỏi thăm lai lịch của tôi, có một ít người đã tìm đến Tam Tiền tiền bối đã cho tôi mượn kiếm để hỏi.
Muốn hỏi thăm xem rốt cuộc tôi có lai lịch gì.
Chỉ là một tán tu bơi đạo mà mạnh cỡ này khiến cho rất nhiều người ở đây cũng không thể tin được.
Tất cả đều muốn biết sau lưng tôi có nhận tiền bối hoặc cao nhân nào làm sư phụ không.
Dù sao ở cái thời đại Đạo môn đả xuống dốc này, môn phái chính là tượng trưng cho sự truyền thừa, quyền lực và sự độc đoán.
Một người tu luyện bình thường gần như không có khả năng trở thành cường giả trong Đạo môn, thậm chí là trong vạn người cũng không có nổi một người.
Nhưng hôm nay bọn họ lại nhìn thấy một tán tu tuổi còn trẻ mà đã có năng lực ghê gớm như vậy, đủ để cho bọn họ chú ý đến.
Về phần tôi, người đã thắng năm trận liên tiếp, phần lớn linh lực của tôi đã bị tiêu hao.
Kế tiếp lại tới mấy trận chiến đấu giống như Pháp Không, thì tôi cũng không cần đánh nữa.
Bởi vậy những trận tiếp theo tôi đều phải thắng, hơn nữa còn phải thắng thật nhanh.
Kết quả là, ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều này, một đối thủ mạnh mẽ hơn đã xuất hiện...
*******
Đang lúc tôi thắng liên tiếp năm trận thì từ vị trí của phái Thanh Thành đột nhiên có một thanh niên áo đen đi ra.
Người thanh niên này có ngoại hình xuất chúng, cầm trong tay một thanh bảo kiếm vỏ đen đang từng bước một đi về phía võ đài.
Thanh niên này vừa di chuyển đã hấp dẫn ánh mắt của người khác.
"Mau, mau nhìn..."
"Đến rồi, tôi biết anh ta nhất định sẽ xuất hiện mà!"
"Oa! Vị sư huynh của núi Thanh Thành thật đẹp trai nha!"
"Đạo hữu, người kia là ai vậy? Thoạt nhìn có vẻ lợi hại nha..."
"Đạo hữu đến người này mà anh cũng không biết sao? Đây chính là đại đệ tử Quách Thần Phi của núi Thanh Thành.”
“......”
Trong khi họ đang thảo luận ở bên dưới, thì tôi cũng quan sát người thanh niên này.
Biểu tình của thanh niên này lạnh nhạt, có thể nói là lạnh lùng, cũng hông thua kém gì lão Phong. Bất quá người này lớn lên đẹp trai, lạnh lùng và trông rất “ngầu”.
Hơn nữa tôi thấy người ở phía dưới có phản ứng rất lớn, tôi đoán đây là một vị cao thủ. Tôi cũng không dám bất cẩn mà nhìn chằm chằm vào người kia.
Chỉ chốc lát sau, thanh niên áo đen này đã đi lên võ đài.
Anh ta cũng không nói nhảm, nhìn tôi rồi sau đó mở miệng nói: "Quách Thần Phi của núi Thanh Thành."
Anh chàng này vừa tiết lộ danh tính thì phía dưới lại nổ tung.
"Trời ạ, hóa ra anh ta chính là Quách Thần Phi đó sao?"
"Đây chính là cao thủ trẻ tuổi đứng đầu phái Thanh Thành?"
"Không sai, tôi đã gặp qua anh ta. Nghe nói anh ta được Rắn Yêu nuôi lớn đấy.”
“Cái gì? Anh ta được Rắn Yêu nuôi dưỡng có phải là loại uống máu của Rắn Yêu và xuất hiện một chút đột biến.”
“Đột biến? Đột biến gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi nghe nói là rất mạnh…”
“...”
Tất cả mọi người có mặt ở đây hiển nhiên đều rất chú ý đến người tên Quách Thần Phi này.
Mà tôi cũng không dám khinh thường, phái Thanh Thành chính là môn phái truyền thừa cổ xưa, vô cùng mạnh của Đạo môn.
Tôi cũng không nhiều lời, trực tiếp chắp tay nói: "Tôi, Đinh Phàm, xin mời!"