Tôi quét mắt nhìn bọn họ có bộ dáng giống nhau, không khỏi trầm mặt.
Không nghĩ tới tôi và lão Phong đã cẩn thận như vậy mà cuối cùng vẫn mắc bẫy.
Bên trong phần cơm chúng tôi đã ăn lúc đó chắc chắn là đã bị tà giáo Nhật Nguyệt hạ độc.
Chờ sau khi tôi cùng lão Phong hôn mê thì mang chúng tôi tới nơi này.
Hiện tại chúng tôi đã bị người ta khống chế liền có loại cảm giác chạy trời không khỏi nắng.
Tôi nhìn chằm chằm bọn họ, lập tức mở miệng nói: "Các người muốn gì?"
"Ha ha ha, muốn gì? Mày nghĩ chúng tao muốn gì?" Lăng Thiên mở miệng, giọng điệu nói ra mấy chữ cuối cùng đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Thấy vậy, tôi theo bản năng vận chuyển đạo khí muốn kích hoạt ấn đen.
Hiện giờ, tôi cho rằng chỉ có Mộ Dung Ngôn ra tay mới có thể cứu chúng tôi thoát khỏi mối nguy hiểm này.
Nhưng khi tôi vận chuyển đạo khí thì mới kinh ngạc phát hiện ra.
Đừng nói tới việc vận chuyển đạo khí, chỉ cần tôi nhấc khí lên thôi thì trên ngực chính là một trận đau đớn không tả được.
Đan điền của tôi giống như bị phong bế.
“A!” Tôi theo bản năng kêu một tiếng, chỉ cảm giác ngực vàc đan điền truyền đến cơn đau dữ dội.
Cô gái xinh đẹp kia thấy tôi như vậy, đột nhiên cười nói: "Đừng lãng phí tinh lực nữa, đã trúng độc của tôi thì trong vòng ba ngày cũng đừng nghĩ đến việc vận chuyển đạo khí!"
Cô gái quyến rũ đó nói một cách bình tĩnh, dường như đó là việc rất nhẹ nhàng vậy.
"Đây là loại độc gì?" Lão Phong đột nhiên hỏi một câu.
Cô gái xinh đẹp cười: "Độc gì thì có quan trọng sao?"
Lão Phong nghe được câu này thì có chút khó chịu, giãy dụa vài cái.
Thế nhưng căn bản không có tác dụng gì, bị bọn chúng trói chặt đến mức hoàn toàn không có khả năng thoát ra.
Mà tôi lại yên lặng thử vận chuyển đạo khí nhưng cũng không thể được.
Cho dù có cố vận chuyển đạo khí thế nào cũng đều giống như gân mạch bị chặn, hoàn toàn không mở được đạo hạnh của mình.
Cho dù là Hỏa Thiên công thì lúc này cũng khó có thể vận chuyển được.
Lăng Thiên dẫn đầu quét mắt nhìn hai người chúng tôi một cái, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Đến đây đi, tôi giới thiệu cho các người!"
Nói xong gã chỉ tay vào cô gái yêu kiều bên cạnh: "Đây là Linh Lan tiểu thư của gia tộc họ Diêm ở Lĩnh Nam."
"Đúng rồi, chắc các cậu cũng không biết gia tộc họ Diêm ở Lĩnh Nam, đây là thế gia đứng đầu đương thời, độc thuật vô song."
"Các cậu có thể trúng độc của Linh Lan tiểu thư, cũng coi như là ba kiếp may mắn đi!"
Cô gái xinh đẹp kia nghe đến đây, đột nhiên mỉm cười, giống như còn có chút đắc ý.
Linh Lan của nhà họ Diêm ở Lĩnh Nam.
Tôi không ngừng tìm tòi tin tức về gia tộc này trong đầu nhưng phát hiện vô cùng ít.
Chỉ nhớ lúc trước gặp Lăng Thiên ở công ty Minh Hậu, nghe nói gã muốn luyện chế loại thuốc này.
Chính là muốn đưa cho nhà họ Diêm ở Lĩnh Nam, sau đó hợp tác với bọn họ.
Cùng nhau đối phó với Mắt Quỷ, cuối cùng thống trị toàn bộ Đạo môn.
Ngoại trừ chút tin tức này ra, tôi hầu như không biết gì về nhà họ Diêm ở Lĩnh Nam cả.
Vừa nghĩ tới đây, Lăng Thiên lại chỉ vào mỹ nhân lạnh lùng đang mặc pháp bào của tà giáo Nhật Nguyệt nói: "Còn đây là Thánh Nữ Nguyệt Thần trong giáo tôi, Thấm Tuyết."
Lăng Thiên trong tư thái của một người chiến thắng, thay vì nói là đang giới thiệu. Không bằng nói là đang cho chúng tôi biết sẽ sớm chết ở trong tay ai.
Kết quả Lăng Thiên vừa dứt lời, người tên Thấm Tuyết đột nhiên mở miệng nói: "Anh Thiên, nói nhảm với bọn họ nhiều như vậy để làm gì? Trực tiếp giết chết không phải được rồi sao?"
Lăng Thiên lại khoát tay áo: "Em Tuyết không vội, cô có khả năng còn chưa biết thân phận của những người này đâu!"
Sau đó gã thản nhiên mở miệng nói: "Vị này, Phong Tuyết Hàn, kỳ thực chính là thiếu chủ đã thất lạc của nhà họ Lương ở núi Kim Phượng.”
“Cái gì? Nhà họ Lương ở núi Kim Phượng sao?”
"Cái gia tộc ngự quỷ thần bí..." Linh Lan cùng Thấm Tuyết đều vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm lão Phong.
Tuy rằng chúng tôi luôn nghi ngờ, hơn nữa còn mơ hồ xác định lão Phong cùng nhà họ Lương ở núi Kim Phượng có quan hệ, nhưng vẫn chưa xác minh được.
Nhưng ai biết được Lăng Thiên lại khẳng định chắc chắn như thế.
Lão Phong cau mày, không mở miệng. Những lời này nếu để cho Phong ca nghe được, tám phần có thể xuất hiện để mắng chửi người.
Lăng Thiên gật đầu: "Không sai, tin tức này gần đây mới được xác định, hẳn là không sai được." Linh Lan cùng Thấm Tuyết nghe xong, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhìn chằm chằm lão Phong vài lần.
Sau đó, Lăng Thiên lại nhìn về phía tôi.
Mà tôi còn đang không ngừng thử vận chuyển Hỏa Thiên công.
Tôi phát hiện mặc dù vận hành khó khăn nhưng tôi đã tìm ra được.
Bởi vì Hỏa Thiên công rất đặc biệt nên vẫn tồn tại một tia đạo khí lưu chuyển.
Nó rất yếu và gần như không đáng kể.
Đạo khí yếu như vậy, đừng nói dùng để đối địch, ngay cả dùng để thở e rằng cũng không được.
Nhưng mà sở dĩ tôi kiên trì như thế và còn đang âm thầm vận chuyển.
Mục đích là để kích hoạt đòn sát thủ của tôi.
Một đạo phong ấn trong cơ thể tôi, sức mạnh của Ấn Vô Thường.
Lúc trước giết quỷ sai đã dùng một lần, lực vô thường còn có thể sử dụng một lần nữa.
Chỉ cần tôi có thể kích hoạt được sức mạnh của Ấn Vô Thường, thì tất cả chó mèo trước mặt, cái gì mà tà giáo Nhật Nguyệt, Lăng Thiên đại nhân, cái gì mà Thánh Nữ Nguyệt Thần, cái gì mà Linh Lan của nhà họ Diêm ở Lĩnh Nam, đều sẽ như mây trôi.