Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1267

Chương 1267 Chương 1267

Mặt khác, quải trượng đầu rồng ở trong tay đã đập một cái xuống đất, trong miệng gầm nhẹ một tiếng: "Mở!"

Lời này vừa nói xong thì cái hồ nước ở trước mặt đột nhiên xảy ra biến hóa.

Hình ảnh bắt đầu méo mó, sau đó chỉ thấy ở giữa cái hồ xuất hiện một cái thông đạo tối tăm hướng xuống dưới...

*******

Nhìn thấy cảnh này khiến cho tôi không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.

Không ngờ ở đây lại có một lối đi bí mật như vậy.

Khi mật đạo kia xuất hiện, Mạc bà bà lại mở miệng nói chuyện với tôi lần nữa: "Cô gia, tiểu thư ở trong này, chúng ta mau đi xuống thôi!"

Tôi gật đầu một cái, cũng không chút do dự mà ôm chiếc hộp trên tay, sau đó bước thẳng vào bên trong.

Dù biết đây đều là ảo ảnh nhưng nước ở trong cái hồ này vẫn giống như thật, không hề nhìn ra tới có gì khác biệt.

Lúc này, nước trong hồ dường như đã bị một bức tường không khí chặn lại, không hề tràn ra dù chỉ một giọt nước.

Bước vào bên trong mật đạo, tôi lại liếc mắt nhìn xung quanh.

Trên vách tường ở nơi này được treo từng chiếc đèn dầu.

Tôi và Mạc bà bà cứ như vậy mà đi về phía trước, không nhanh nhưng cũng không chậm.

Lối mật đạo này rất dài, thẳng cho đến khi đi được vài phút thì chúng tôi đã bước vào một cái mật thất tương đối rộng rãi.

Vừa đặt chân tới đây đã lập tức bị cảnh tượng ở trước mắt thu hút.

Bởi vì tôi phát hiện ra, bên trong căn mật thất này thế mà lại đang mọc ra rất nhiều thảm thực vật màu xanh tím.

Ở ngay bên trong thảm thực vật này, một người phụ nữ mặc đồ trắng đang khoanh chân ngồi xếp bằng.

Cô ấy nhắm hai mắt lại và lặng lẽ thiền định.

Sau đó, đồng tử của tôi đột nhiên phóng đại, theo bản năng buột miệng thốt ra: "Thi Muội!"

Vừa dứt lời, Mạc bà bà ở bên cạnh đã lập tức mở miệng nói: "Cô gia, tiểu thư đang trong quá trình bế quan, cho nên cậu không gọi tiểu thư tỉnh được đâu. Để tôi đến làm đi!"

Nghe đến đó, tôi “Ừ” một tiếng rồi lùi ra phía sau.

Mạc bà bà bước về phía trước, sau đó làm ra một đạo thủ ấn, cuối cùng thổi về phía Mộ Dung Ngôn.

Ngay sau đó, chỉ thấy ở trên người của Mộ Dung Ngôn xuất hiện một tầng quầng sáng.

Màn sáng lóe lên một lát rồi biến mất.

Ngay sau đó chỉ nghe Mạc bà bà nói: "Tiểu thư, cô gia đến thăm ngài!"

Lời này vừa nói ra, Mộ Dung Ngôn vốn đang khoanh chân bế quan đột nhiên từ từ mở mắt.

Nhìn thấy Mộ Dung Ngôn đã mở mắt ra, bản thân tôi có chút kích động nói: “Thi Muội, hiện tại em vẫn ổn chứ?”

Mộ Dung Ngôn nhìn thấy tôi, trên mặt cũng gợi lên một tia mỉm cười.

Sau đó chỉ nghe thấy cô ấy có chút suy yếu nói với tôi: “Đồ khốn kiếp, sao anh lại ở đây!”

Mộ Dung Ngôn không nhúc nhích, vẫn ngồi khoanh chân ngay tại chỗ như thế.

Tôi còn chưa kịp nói chuyện, Mạc bà bà đã hét lên: “Tiểu thư, cô gia mang đến cho ngài một viên Ngọc Khóa Hồn!”

Mộ Dung Ngôn vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trong miệng càng kinh ngạc mà nói: “Ngọc Khóa Hồn?”

“Đúng vậy, là Ngọc Khóa Hồn.” Nhìn thấy Mộ Dung Ngôn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như vậy, bản thân tôi hiển nhiên cũng biết tầm quan trọng của bảo vật này.

Tôi cũng nhanh chóng đáp lại, đồng thời mở hộp ra.

Sau đó lấy viên ngọc kia ra, mà hàn khí lạnh lẽo ở trong đó cũng phả ra ngoài.

Mộ Dung Ngôn hít sâu một hơi rồi lập tức đứng dậy.

Ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào viên Ngọc Khóa Hồn ở trong tay của tôi: “Ngọc Khóa Hồn, thật sự là Ngọc Khóa Hồn sao?”

Bộ dạng này của Mộ Dung Ngôn rõ ràng là không quá tin tưởng.

Gần đây hồn lực bị xói mòn đã vượt xa dự đoán của cô ấy.

Vốn dĩ cô ấy dự kiến là hai năm, nhưng hiện tại xem ra, cho dù có kiên trì thì nhiều nhất cũng chỉ có thể hơn một năm là đạt đến giới hạn của mình.

Hơn nữa bản thân cô ấy còn không biết liệu tốc độ xói mòn này có tiếp tục gia tăng nữa hay không.

Nhưng nếu thật sự có được Ngọc Khóa Hồn ở trong tay, vậy thì tình huống kia sẽ chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

Nó không chỉ có có thể khóa chặt hồn lực, thậm chí còn có thể kéo dài thời gian tiêu tán, đồng thời ổn định tu vi của bản thân.

Đang trong lúc nói chuyện, Mộ Dung Ngôn đã đi về phía tôi.

Tôi cũng không chút chậm trễ mà lập tức đưa Ngọc Khóa Hồn ra: "Đúng vậy, là Ngọc Khóa Hồn. Cái này chắc sẽ có ích với em."

Nói xong, Mộ Dung Ngôn đã lấy Ngọc Khóa Hồn từ trong tay tôi về phía mình.

Vừa lấy được Ngọc Khóa Hồn, Mộ Dung Ngôn lập tức cảm giác được một cỗ khí tức đang chui vào bên trong cơ thể của mình.

Cơ thể cũng run lên theo, sau đó là một cảm giác cực kỳ dễ chịu.

Tốc độ xói mòn hồn lực ban đầu cũng đã giảm đi đáng kể...

"Thật sự, thực sự là một viên Ngọc Khóa Hồn. Đồ tra nam khốn kiếp, anh lấy đâu ra loại bảo vật tốt như vậy?" Mộ Dung Ngôn kinh ngạc nói.

Tôi cười nói: “Lúc trước không phải là lên Thương Quan mừng thọ sao, vốn là muốn xem náo nhiệt, nhưng sau đó lại tham gia võ đài nên mới có được thứ này.”

Mộ Dung Ngôn nghe xong thì há hốc mồm như người sống.

"Quá tốt rồi, có được thứ này thì hồn lực của em đã có thể khống chế được. Không đến nỗi mỗi lần vận khí thì lại lâm vào tình huống hồn lực sẽ tiêu tán..."

Bình Luận (0)
Comment