Chỉ là những gì mà Từ Lâm Tĩnh nói đều là những sự phỏng đoán, mà đây còn là một số suy đoán do các lão tổ của phái Mao Sơn bọn họ để lại. Ngay cả người viết chưa chắc đã trải qua quá trình Vượt Âm.
Về phần những gì sau khi đi xuống đó rốt cuộc sẽ thế nào, chỉ có thể tự mình đi xuống đó và tự mình đối mặt thì mới biết được.
Tôi gật đầu với Từ Lâm Tĩnh: “Cảm ơn Từ Lâm Tĩnh, tôi đã nhớ kỹ những phương pháp này.”
Từ Lâm Tĩnh khẽ gật đầu, không tiếp tục nói nữa.
Những gì cô ấy biết thì đều đã nói ra.
Tiếp theo phải làm gì, đối mặt như thế thế nào là việc của riêng tôi.
Sau đó, mọi người bày tỏ suy nghĩ của mình về bốn cửa ải của Hoàng Tuyền này, mà những cái này cũng được dùng làm tài liệu tham khảo cho tôi trên đường đi.
Chúng tôi đã ăn bữa ăn này rất lâu và nói chuyện với nhau rất lâu.
Ăn tối xong, tôi chuẩn bị tiễn mọi người ra về.
Kết quả thì hay rồi, không một ai trong số bọn họ chịu rời đi.
Ngay cả Ngô Huệ Huệ có lịch trình dày đặc, lúc này cũng không chịu rời đi, thậm chí còn "cố tình" tắt điện thoại di động.
Tôi hỏi cô ấy vì sao, nhưng cô ấy chỉ nói với tôi, cô ấy có được như ngày hôm nay tất cả là vì quen biết được tôi và những người khác trong nhóm chúng tôi.
Nếu không, tiền đồ hiện tại của cô ấy rất có thể đã bị hủy hoại vào đêm hôm đó tại công viên nhỏ trong thành phố.
Hiện tại tôi sắp phải đến âm phủ, nói là sẽ ở lại đây thêm một ngày nữa và muốn đưa tôi đi đoạn đường cuối cùng...
*******
Mọi người đều muốn ở lại đưa tiễn tôi đoạn đường cuối cùng này, mà tôi cũng rất cảm động trước quyết định của mọi người. Vào buổi tối này, chúng tôi trò chuyện với nhau rất lâu, thậm chí còn chơi mạt chược với nhau thêm một lúc nữa.
Cuối cùng còn đi ra ngoài ăn chút thịt nướng và nghỉ lại một đêm tại một khách sạn trong thị trấn, nhưng vì đi ngủ khá muộn, cho nên mãi đến trưa hôm sau thì tôi mới dậy.
Khoảng một giờ chiều, mọi người đều chạy đến cửa hàng của tôi, còn tôi cũng muốn tắm rửa một cái, thay đổi quần áo ở trên người, muốn đi thì cũng phải đi một cách sạch sẽ.
Dựa theo kế hoạch của Mộ Dung Ngôn, thời gian khởi hành của chúng tôi là vào khoảng tám đến mười giờ tối.
Sau khi trời tối, cô ấy sẽ tới đây tìm tôi.
Còn về phần làm cách nào để đến âm phủ, trước mắt thì tôi vẫn chưa biết, cho nên mọi thứ sẽ nghe theo sự sắp xếp của Mộ Dung Ngôn.
Mọi người đều đã đến nhà của tôi, trong ánh mắt của nguyên một đám đều lộ ra vẻ miễn cưỡng.
Sau khi bọn họ giúp tôi thu thập hành lý xong, sau đó bọn họ cùng ngồi trên ghế sofa trò chuyện với tôi.
Theo thời gian trôi qua, trong nháy mắt sắc trời đã tối, mà tôi cũng nên hội hợp với Mộ Dung Ngôn rồi lên đường.
Tôi đến trước bàn thờ, thắp một nén nhang cho Mộ Dung Ngôn, sau đó ở ngay trước mặt mọi người mở miệng: “Thi Muội, anh đã chuẩn bị xong rồi.”
Vừa dứt lời, bên trong phòng đã lập tức trở nên lạnh lẽo. Sau đó, bên trong linh bài của Mộ Dung Ngôn đột nhiên tỏa ra một đoàn sương trắng.
Màn sương trắng xuất hiện nhanh chóng ngưng tụ lại ở trước mắt mọi người, mà lần này tất cả mọi người có thể nhìn thấy.
Hình ảnh ở trong mắt của mọi người đều rất rõ ràng.
Dương Tuyết, lão Phong và Từ Lâm Tĩnh đã có thể nhìn thấy Mộ Dung Ngôn hiện thân, cho nên vào lúc này cũng không có ai tỏ ra kinh ngạc, ngoại trừ Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ trừng lớn hai mắt.
Sương trắng nhanh chóng ngưng tụ lại, sau đó xuất hiện một bóng người, hình bóng dần dần trở nên rõ ràng hơn và cuối cùng cũng xuất hiện một người.
Cô ấy mặc đồ trắng, thân hình chuyển động, mái tóc rơi xuống như thác nước, phong hoa tuyệt đại.
Mặc dù Mộ Dung Ngôn là quỷ nhưng dung mạo lại khuynh quốc khuynh thành, cho nên ngay lúc này hai người Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ đều không nhịn được mà con ngươi mở to.
Cho dù bọn họ sinh ra đã đủ xinh đẹp, nhưng ngay khi nhìn thấy Mộ Dung Ngôn thì vẫn tỏ ra có chút kinh ngạc.
Bởi vì Mộ Dung Ngôn quá mức xinh đẹp.
Sau khi Mộ Dung Ngôn xuất hiện, tôi mỉm cười với cô ấy: “Thi Muội, anh đã chuẩn bị xong rồi. Mọi người đến để tiễn chúng ta một đoạn đường cuối cùng!”
Mộ Dung Ngôn mỉm cười gật đầu: “Ừ!”
Sau đó lại nhìn về phía mọi người: “Xin chào mọi người, tôi tên là Mộ Dung Ngôn."
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Ngôn chủ động chào hỏi, mà mọi người cũng mỉm cười đáp lại. Đám người Dương Tuyết, Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ cũng nói một tiếng "Xin chào".
Đồng thời tôi cũng mở miệng nói với mọi người: “Mọi người, nếu Thi Muội đã tới thì đã đến lúc tôi phải lên đường rồi. Tôi rất vui vì được làm quen với các bạn trong cuộc đời này. Nếu có thể quay trở về, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên tìm đến mọi người uống rượu. Nếu chẳng may tôi không thể quay lại..."
Tôi còn chưa kịp nói hết lời thì Tiểu Mạn đã cắt ngang: " Nhất định có thể trở về!"
“Đúng đó, đừng có mà nói nhảm như vậy." Từ Lâm Tĩnh cũng nói.
"Được rồi, đừng nói nữa, nếu Mộ Dung tiểu thư đã tới thì cậu có thể yên tâm đi xuống rồi!" Lão Phong cũng nói.
Lão Tần gia ở một bên cũng gật đầu: “Tiểu Phàm, sau khi con đi xuống, mọi người sẽ đốt những thứ mà con cần cho con.”