Thi Muội (Dịch Full)

Chương 131

Chương 131 Chương 131

Ngay sau đó, tên âm binh đã đi xuyên qua bụi cây, trực tiếp đi tới trước mặt chúng tôi.

Nhìn thấy âm binh xuất hiện ở trước mặt, tôi không biết phải làm sao, trong lòng đã lạnh một nửa.

Đặc biệt là khi nhìn vào khuôn mặt gầy gò và những hốc mắt trắng dã của đối phương, lúc này tôi vô cùng hoảng sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.

Đáp lại sự sợ hãi của tôi, chính là khoảng cách giữa chúng tôi và tên âm binh ngày càng rút ngắn, hắn đang từng bước đi về phía chúng tôi.

May mắn thay, có một điều khiến chúng tôi yên tâm, chính là tên âm binh này dường như không thể nhìn thấy chúng tôi.

Hắn nghi ngờ quan sát xung quanh, dùng cái mũi không ngừng ngửi ngửi, giống như muốn ngửi ra mùi vị trên người của chúng tôi, trông không khác gì một con chó.

Nhìn cảnh tượng ở trước mắt, trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện: không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, mau đi đi, tránh xa chúng tôi ra……

Cầu nguyện để tâm bình an thôi, chứ nó cũng không có tác dụng gì, sau khi ngửi ngửi vài lần, dường như tên âm binh này đã ngửi thấy được thứ gì đó.

Tên âm binh bắt đầu di chuyển theo mùi của người sống mà chúng tôi để lại trong không khí, hắn đang từ từ tiến lại gần chúng tôi……

Thấy âm binh không ngừng đi đến gần chỗ của ba chúng tôi, chúng tôi sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ khô héo, vàng vọt gầy gò, con ngươi trắng dã vô hồn, cộng với hơi thở lạnh lẽo đến đáng sợ đã tạo ra cho người ta một loại cảm giác áp bức trong vô hình.

Khi âm binh càng ngày càng gần, tôi thấy toàn thân của mình đều run rẩy, trên mặt đã lộ ra vẻ hoảng sợ.

Người trước mặt chúng tôi mặc dù là âm binh, nhưng chúng tôi cũng không dám lỗ mãng, càng không dám tấn công hoặc chạy trốn.

Một khi bị phát hiện, chúng tôi chắc chắn sẽ phải chết.

Cho dù chúng tôi rất lợi hại thì chúng tôi cũng không thể mạnh hơn mấy âm binh này.

Chúng tôi phải che đậy hơi thở, đừng nói đến thở dốc, ngay cả thở bình thường chúng tôi cũng phải cố sức kìm nén.

Nhưng dưới sự căng thẳng cường độ cao như vậy, tim đập thật sự rất nhanh.

Ngày thường khi nín thở, tôi chỉ có thể nín thở trong một phút.

Nhưng lúc này, tôi mới nín thở được khoảng ba mươi giây đã bắt đầu cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa.

Mặt tôi đỏ bừng và vô cùng khó chịu.

Không chỉ tôi, ngay cả Phong Tuyết Hàn và người phụ nữ đeo khẩu trang, dường như cũng không thể tiếp tục nín thở thêm được nữa.

Nhưng tên âm binh kia lại đi theo hơi thở mà đi tới trước mặt của chúng tôi, nhưng trong mắt của hắn không hề nhìn thấy chúng tôi.

Tên âm binh này không ngừng giật giật lỗ mũi, không ngừng hít không khí ở chỗ cách chúng tôi chưa đầy nửa mét.

Anh trai, anh là chó à! Anh đi nhanh đi! Tôi không nhịn nổi nữa rồi! Tôi thầm nghĩ ở trong lòng, cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng tên âm binh này lại không nghe thấy tiếng lòng của tôi, hắn trực tiếp áp sát vào mặt tôi.

Chỉ cách mặt tôi khoảng mười xăng-ti-mét.

Tôi thậm chí còn cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người hắn và nhìn thấy rõ ràng đôi mắt trắng dã đó.

Tôi gắt gao dán chặt vào bức tường đá, đầu hơi ngửa ra sau, dường như muốn hòa mình vào bức tường đá.

Lúc này, tôi đã cảm thấy tâm lý của mình sắp sụp đổ, không thể cầm cự được nữa…

Sau khi tên âm binh đó ngửi vài lần ở xung quanh tôi, cuối cùng hắn đã ngửi thấy mùi vị trên chiếc túi ở trong tay tôi.

Trong túi có chứa tro hương mà tôi mới vừa đổi, dường như thứ này có lực hấp dẫn rất lớn đối với hắn.

Dường như cũng là thứ này đã thu hút sự chú ý của hắn.

Ngoài việc phát ra âm thanh “Hô hô”, thậm chí hắn còn lộ ra vẻ mặt rất phấn khích.

Nhưng hắn không xác định được vị trí chính xác, sau khi đánh hơi trái phải, đột nhiên hắn rút ra bội đao ở bên hông.

Sau khi bội đao sắc bén được rút ra, cả ba chúng tôi đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hắn đã phát hiện ra chúng tôi sao? Nhưng chúng tôi vẫn không nhúc nhích.

Nhưng tên âm binh này, đột nhiên giơ bội đao của mình lên và đâm nó vào nơi cách tôi chưa đầy nửa mét.

“Răng rắc”, lưỡi đao đâm thẳng vào bức tường đá, đá vụn bắn tung tóe ở khắp nơi trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, toàn thân tôi trở nên run rẩy.

Hắn đang làm gì? Đã phát hiện ra chúng ta rồi sao?

Sau khi đâm xong, hắn đã rút bội đao ra, đi lại gần tôi thêm một chút, sau đó tiếp tục đâm xuống.

“Răng rắc” lại đâm vào bức tường đá ở xung quanh tôi, nhưng nó chỉ cách tôi khoảng 20 cm.

Nếu hắn đâm thêm một đao nữa, chắc chắn sẽ đâm trúng tôi.

Lúc này, tôi vô cùng lo lắng và không kìm nén được nữa, định há miệng thở dốc.

Tôi thật sự không biết mình nên làm gì vào lúc này, trực tiếp mở miệng hít thở sau đó chạy trốn.

Hay là giữ im lặng, tiếp tục nín thở?

Bình Luận (0)
Comment