Vì vậy mà trước sự chứng kiến của mọi người, Mộ Dung Ngôn và tôi đã tăng nhanh bước chân.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã rời khỏi đại sảnh của ngân hàng...
*******
Đám người chủ tịch ngân hàng Thiên Địa đưa Mộ Dung Ngôn và tôi trực tiếp ra cửa, sau đó mới xoay người trở về.
Tôi và Mộ Dung Ngôn không để ý lắm mà hỏi Lý Đại Hành về việc bước tiếp theo nên đi đâu.
Lý Đại Hành cũng không chút do dự mà nói bước tiếp theo chúng tôi phải đi đến sảnh dịch vụ của quầy Quỷ Tâm để nhận lấy quỷ tâm, có quỷ tâm thì chúng tôi có thể lập tức trở thành một con quỷ thực sự.
Hơn nữa sau khi có quỷ tâm thì mới có thể đi đến nhà ga Thiếu Một Bước, sau đó mua vé đến Quỷ Môn quan.
Nghe vậy, Mộ Dung Ngôn và tôi đều liếc mắt nhìn nhau một cái.
Khá lắm, vấn đề đến rồi đây.
Bởi vì chúng tôi dám nhận lấy quỷ tâm này sao?
Trước hết, nhận lấy quỷ tâm thì đại biểu cho việc đã thực sự chết, mà tôi còn muốn quay trở lại, huống chi cơ thể ở dương gian của tôi vẫn còn “sống”.
Nếu tôi quay trở lại dưới trạng thái hiện tại là có thể trực tiếp hồi hồn và sống lại.
Nhưng nếu tôi nhận lấy quỷ tâm thì sẽ giống với việc vứt bỏ dương thọ còn lại, khi đó cơ thể tôi sẽ chết.
Cứ như vậy không những vĩnh viễn không thể quay về.
Ngay cả khi cơ thể của tôi được đóng băng và bảo quản, cũng đừng nghĩ đến việc hồi hồn.
Về phần Mộ Dung Ngôn, vậy mọi chuyện càng thêm tệ hơn.
Mộ Dung Ngôn đã nhận lấy quỷ tâm từ lâu, hơn nữa lúc đó Mộ Dung Ngôn đã đưa ra quyết định của mình ở trước mặt Phán Quan lão gia, muốn gặp lại kiếp trước của tôi trong kiếp sau của mình, cho nên hiện giờ cô ấy phải chịu tội ở trong dòng sông Vong Xuyên.
Cứ nhìn tôi của kiếp trước một lần rồi một lần từ trên cầu đi qua, cứ như vậy cho đến ba trăm năm sau. Nếu tính thời gian thì thời gian thi hành án chắc cũng còn hơn mấy chục năm nữa.
Chính vì như thế mà hiện tại tôi càng không dám đi nhận quỷ tâm, một khi bị âm phủ phát hiện ra thân phận của Mộ Dung Ngôn thì cô ấy sẽ trở thành tội phạm bị truy nã và bị bại lộ ngay lập tức.
Vì nhiều lý do khác nhau, cho nên cả Mộ Dung Ngôn và tôi đều không thể đi nhận quỷ tâm này được.
Nghĩ đến đây, tôi cho rằng đã không cần Lý Đại Hành phải đi theo chúng tôi nữa. Hơn nữa, anh ta cũng đã giải thích rất rõ ràng về phần còn lại của cuộc hành trình, vì thế mà chúng tôi đã biết mình phải làm như thế nào rồi.
Nếu lại để anh ta tiếp tục đi theo thì chúng tôi sẽ có nguy cơ bị bại lộ, cho nên khi đi đến sảnh dịch vụ của quầy Quỷ Tâm. Chúng tôi sẽ lập tức quyết định sa thải Lý Đại Hành, sau đó tự mình đi tiếp.
Tiếp theo, chúng tôi gọi một chiếc xe khác và đi thẳng đến sảnh dịch vụ của quầy Quỷ Tâm.
Sau khi đến sảnh dịch vụ của quầy Quỷ Tâm, chúng tôi thấy đó là một tòa nhà kiến trúc khổng lồ hình vòng tròn.
Cánh cổng có hình “trái tim”, có rất nhiều quỷ ra vào nơi này.
"Đinh tiên sinh, đây là sảnh dịch vụ của quầy Quỷ Tâm, hiện tại để tôi dẫn hai người vào bên trong nhận lấy quỷ tâm!" Lý Đại Hành cung kính nói.
Nhưng tôi lại mỉm cười rồi nói: "Hướng dẫn viên Lý! Anh không cần phải theo chúng tôi vào trong đâu. Chúng tôi có thể tự đi nốt đoạn đường còn lại."
Lý Đại Hành nghe tôi nói vậy thì có chút bối rối: "Sao vậy Đinh tiên sinh? Chẳng lẽ là do tôi phục vụ không chu đáo?"
"Không không không, nguyên nhân chủ yếu là do chúng tôi muốn đi một mình thôi!" Nói xong tôi liền liếc nhìn Mộ Dung Ngôn.
Mộ Dung Ngôn cũng hơi mỉm cười với tôi nhưng không nói chuyện.
Lý Đại Hành thấy hai người chúng tôi hành động như vậy thì cười “ha hả”, nghĩ rằng chúng tôi muốn ở một mình với nhau và không thích có anh ta ở bên cạnh.
Chúng tôi là cố chủ, hiện tại đã lên tiếng, cho nên anh ta cũng khó có thể nói gì.
"Được rồi, Đinh tiên sinh đã lên tiếng, vậy thì tôi sẽ đưa hai vị tới đây thôi." Lý Đại Hành cười nói.
Sau đó tôi trực tiếp lấy ra một thỏi vàng rực rỡ từ trong túi ra. Mặc dù thứ này ở trên kia là một thỏi giấy nhưng ở chỗ này đã trở thành mặt hàng hiếm có.
"Hướng dẫn viên Lý, đây là phí vất vả của anh."
Lý Đại Hành thấy thế thì hai mắt tỏa sáng, sau đó không chút khách khí mà lập tức đưa tay ra nhận lấy: “Vậy cảm ơn Đinh tiên sinh, tôi cũng không khách khí!”
Nói xong thì trực tiếp cầm lấy thỏi vàng kia vào trong tay.
Sau khi Lý Đại Hành nhận lấy thỏi vàng, tôi gật đầu với anh ta: “Hướng dẫn Lý, chúng ta tạm biệt từ đây.”
“Đinh tiên sinh, hai người một đường thong thả!” Lý Đại Hành vui vẻ nói.
Anh ta làm hướng dẫn viên du lịch ở đây và không muốn đi đầu thai sớm, chỉ vì muốn kiếm thêm một ít tiền.
Thứ này là bảo bối, cho dù anh ta có làm việc một hai tháng thì cũng chưa chắc có thể kiếm được.
Tôi gật đầu với anh ta mà không nói gì, nắm tay Mộ Dung Ngôn rồi quay người đi về phía phòng dịch vụ của Quỷ Tâm.
Sau khi Lý Đại Hành đứng ở cửa nhìn thấy chúng tôi bước vào trong đại sảnh rồi thì mới quay người trở lại cổng thành Hơn Nửa Bước, tiếp tục công việc làm hướng dẫn viên du lịch của mình.
Mộ Dung Ngôn và tôi đi đến sảnh dịch vụ của quầy Quỷ Tâm thì thấy nơi này còn lớn hơn Ngân hàng Thiên Địa, mà trình độ to lớn của nó hoàn toàn không cùng một cấp độ.