Nhìn thấy điều này, vẻ mặt của Mộ Dung Ngôn và tôi lập tức biến sắc.
Không phải là cực kỳ tham tiền tài sao? Chúng tôi đã lấy ra nhiều tiền như vậy rồi, theo lý mà nói thì đối phương hẳn là phải vui vẻ tiếp thu mới đúng.
Nhưng phản ứng kịch liệt này của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi. Chẳng lẽ tin tức mà Mộ Dung Ngôn nghe được trước đó là sai lầm?
Cái tên quỷ sai Giàu Chảy Mỡ này không phải là một tên tham tiền tài mà bản thân gã chính là một tên quỷ sai cương trực công chính nhưng lại bị người ta tung tin vịt sao?
Mặc dù trong lòng cảm thấy kinh hãi, nhưng lúc này cũng không có thời gian đi suy nghĩ quá nhiều. Đối phương đã rút đao ra, nếu không làm gì đó thì tôi chắc chắn sẽ bị đối phương một đao đánh chết.
Sau đó tôi cũng theo bản năng mà lùi lại một bước, thậm chí còn muốn vận chuyển công pháp, chuẩn bị chống cự.
Mà ở bên phía Mộ Dung Ngôn cũng có hoàn cảnh tương tự như bên tôi, sau khi thấy kế hoạch thất bại thì sắc mặt của cô ấy lập tức tối sầm lại, cũng muốn vận chuyển hồn lực, chuẩn bị ra tay.
Nhưng ngay tại thời điểm then chốt này, cách đó không xa lại truyền đến một thanh âm the thé: "Dừng tay!"
Thanh âm này vừa truyền đến, tên quỷ sai mập mập vừa mới rút trường đao đã đột nhiên dừng lại, sau đó trừng mắt nhìn về phía Mộ Dung Ngôn và tôi đang ở trước mặt mình rồi quay đi.
Mà lúc này, cái tên gầy gò ở cổng soát vé, không biết từ lúc nào đang chậm rãi bước tới.
Toàn thân gầy gò, sắc mặt vàng vọt, khiến cho người ta có một loại cảm giác suy dinh dưỡng.
Tên quỷ mập thấy gã bước tới thì hỏi: "Sao vậy?"
Quỷ gầy nghe đến đó thì mở miệng cười toe toét: "Anh, em nghiện thuốc lá, muốn qua đó hút một điếu thuốc. Anh, anh qua đó kiểm tra giúp em.”
Quỷ mập nghe xong, sắc mặt lại tối sầm.
"Cấp trên đã dặn bao nhiêu lần rồi? Trong lúc làm việc thì không được làm việc riêng. Vậy mà em còn dám hút thuốc? Nếu như để cấp trên nhìn thấy, tiền thưởng của em sẽ không còn.”
“Hắc hắc hắc. Anh, hai chúng ta đã làm việc ở đây được ba tháng rồi, em chỉ hút có một điếu thuốc thôi, rất nhanh sẽ quay về.” Tên quỷ gầy lại tiếp tục nói.
Quỷ mập trợn mắt nhìn gã, sau đó tiếp tục nói với quỷ gầy: "Vậy thì em phải nhanh lên, hai tên quỷ này định hối lộ anh, cho nên anh phải giết bọn chúng trước rồi sẽ qua đó sau!"
Nói xong, tên quỷ béo này lại xoay người nhìn về phía Mộ Dung Ngôn và tôi.
Mộ Dung Ngôn và tôi đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nếu tên này thực sự có ý định tấn công chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng chỉ có thể liều mạng với gã. Cho dù cuối cùng cũng không thể trốn thoát, nhưng chúng tôi cũng không có ý định thúc thủ chịu trói.
Nhưng tên mập đó vừa quay lại định tấn công Mộ Dung Ngôn và tôi lần nữa thì tên quỷ gầy kia đã vội vàng nói: "Anh... Loại chuyện này sao có thể để anh phải nhúng tay vào chứ? Tránh cho việc làm bẩn tay của anh đúng không? Anh mau đi giữ trật tự đi. Cứ giao hai tên nhóc này cho em là được. Gần đây nhà ga của chúng ta đang bình chọn nhân viên xuất sắc, cho nên anh phải giữ hình tượng của mình nhiều hơn đấy.”
Quỷ mập nghe quỷ gầy nói như vậy thì có chút sững sờ, sau đó liếc nhìn tôi và Mộ Dung Ngôn, cuối cùng nói với tên quỷ gầy: “Nếu đã là vậy thì giao cho em đấy!”
Nói xong, tên quỷ mập lập tức cất trường đao ở trong tay đi, quay người đi về phía cổng soát vé ở phía xa..
Lúc này, Mộ Dung Ngôn và tôi cảm thấy có chút bối rối, nhưng cũng không dám hành động hấp tấp, đều đang định chờ xem điều gì sẽ xảy ra, đi một bước tính một bước.
Khi quỷ gầy nhìn thấy quỷ mập đã đi xa thì đi thẳng tới phía sau cột đá, nơi chúng tôi đang đứng.
Tôi và Mộ Dung Ngôn nhìn chằm chằm vào tên quỷ gầy gò này, vẫn duy trì cảnh giác nhưng không mở miệng.
Mà lúc này, sau khi tên quỷ sai đó đánh giá chúng tôi thêm mấy lần thì lộ ra một nụ cười tà mị, sau đó dài giọng nói: "Lấy nó ra đây đi!"
Lấy nó ra? Lấy cái gì ra cơ?
Bởi vì tình thế lúc đó khá hỗn loạn, cho nên Mộ Dung Ngôn và tôi nhất thời đều không kịp phản ứng.
Nhưng thấy đối phương không có sát ý, cho nên tôi đã mang theo chút nghi hoặc mà hỏi lại: “Gì? Lấy cái gì ra cơ?”
Tên quỷ gầy gò liếc nhìn tôi một cái rồi nói: “Đừng giả vờ nữa, mau lấy ra đi?”
“Quan, quan gia, lấy cái gì mới được?" Tôi hỏi lại.
Thấy tôi vẫn chưa hiểu, đối phương trực tiếp quay đầu lại, sau đó nhìn thẳng vào cái túi ở trong tay của tôi, nhíu mày.
"Hai người tới chỗ này làm gì? Cơ hội chỉ có một thôi đấy?"
Nói xong, đối phương nở một nụ cười rạng rỡ với chúng tôi. Kết quả là ngay khi nụ cười này xuất hiện, một chiếc răng vàng lớn ở trong khoang miệng cũng lập tức hiện ra.
Nhìn thấy tư thế của đối phương và ý nghĩa trong lời nói của gã, tôi và Mộ Dung Ngôn chợt tỉnh táo lại.
Có vẻ như người chúng tôi đang tìm, chắc hẳn phải là tên gầy gò ở trước mặt chứ không phải tên mập vừa rồi.
Nhưng nhìn kỹ mà xem, ngoại trừ những chiếc răng vàng lớn ở trong miệng của gã, thậm chí là ở trên cổ tay của gã còn đeo rất nhiều vòng tay lớn bằng vàng.