Lúc này, trên khuôn mặt của tôi lộ ra vẻ hưng phấn: “Thi Muội, chúng ta đã đến nhà ga rồi!”
Mộ Dung Ngôn cũng cảm thấy rất hưng phấn, mỉm cười rồi gật đầu với tôi.
“Đi, hiện tại chúng ta lập tức tìm một chiếc xe lửa, rồi trà trộn lên trên đó đi.” Tôi mở miệng nói.
Mộ Dung Ngôn cũng không có ý kiến, chỉ nói một tiếng “Được”, sau đó hai chúng tôi đi dọc theo bãi cỏ đi đến trạm xe lửa.
Vừa mới đi được không xa thì đã có thể nhìn thấy một cái sân ga dài cách đó không xa.
Đám quỷ thông qua cổng soát vé tiến vào đó sẽ đi xuống một bậc đá rất dốc rồi đến một cái sân ga rất dài.
Sau đó, dưới sự giám sát của đám quỷ sai, bọn họ sẽ tự bước lên xe một cách có trật tự. Sau khi các toa xe được lấp đầy thì sẽ bắt đầu khởi hành.
Tôi và Mộ Dung Ngôn chậm rãi đến gần sân ga và phát hiện ở phía trên sân ga có rất nhiều quỷ sai.
Nếu hai người chúng tôi đi ngang qua thì nhất định sẽ bị phát hiện, một khi bị phát hiện thì rất có thể sẽ bị bại lộ.
Nhưng lúc này lại nghe Mộ Dung Ngôn mở miệng nói với tôi: “Tra nam chết tiệt, chúng ta không thể cứ như vậy mà đi xuống sân ga được, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện, chúng ta chỉ có thể đi đến trạm dừng của đoàn xe lửa, sau đó lặng lẽ lên xe và ẩn nấp ở bên trong rồi đợi tàu rời đi thôi…”
Nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi cũng gật đầu: "Hiện tại xem ra chỉ có cách này, vậy chúng ta đi từ bên này đi..."
Nói xong tôi chỉ tay vào đám cỏ dại ở phía bên cạnh.
Từ nơi này đi qua, vừa lúc có thể ẩn nấp thân hình của chính mình, hơn nữa còn có thể dẫn tới bến tàu ở phía xa.
Nơi đó lần lượt có những đoàn xe lửa dừng lại, tuy cũng có một số quỷ sai nhưng rất thưa thớt, cho nên chỉ cần chúng tôi cẩn thận một chút thì có lẽ sẽ dễ dàng lẫn vào bên trong đoàn xe.
Tiếp theo, Mộ Dung Ngôn và tôi hành động thận trọng và tiếp tục tiến đến trạm xe. Bởi vì tốc độ của chúng tôi rất chậm và thận trọng cho nên lúc chúng tôi đến gần nơi đó thì đã là một giờ sau.
Thấy xung quanh không có ai, Mộ Dung Ngôn và tôi lập tức lao ra khỏi bụi rậm, sau đó tiến vào trạm xe.
Có rất nhiều đoàn xe đậu ở đây, từng chiếc từng chiếc nối tiếp nhau. Nhưng vì để đảm bảo an toàn, Mộ Dung Ngôn và tôi đã không chọn chuyến xe ở phía trước và khởi hành sớm nhất.
Thay vào đó là chọn một chuyến xe tương đối an toàn, quỷ sai thưa thớt và trông coi lỏng lẻo.
Không chỉ có như thế, toa xe mà chúng tôi lựa chọn cũng không phải là loại ở phía trước có người ngồi mà là loại chở hàng cuối cùng.
Mộ Dung Ngôn và tôi quan sát bốn phía, sau khi xác định không thấy ai thì mới mở cửa xe bước vào.
Bên trong toa xe rất tối, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình.
Tất cả đều là đồ lặt vặt, bao gồm cả quần áo, bàn ghế.
Mộ Dung Ngôn và tôi lựa chọn một vị trí tương đối gần chót và dễ ẩn nấp.
Hiện tại, cuối cùng thì chúng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Hiện giờ chỉ cần đợi chuyến xe này khởi hành, còn những chuyện sau đó không cần phải lo lắng nữa.
"Thi Muội, cuối cùng thì chúng ta cũng lên được xe. Đợi đến khi đến Quỷ Môn Quan là có thể đi xuống âm phủ rồi." Tôi hào hứng nói.
Nhưng Mộ Dung Ngôn lại trợn mắt liếc nhìn tôi một cái: “Đừng vui mừng quá sớm, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi. Đợi lát nữa có thể đến Phong Đô thuận lợi hay không thì còn chưa biết đâu!”
Nhưng tôi lại rất tự tin: “Chúng ta nhất định có thể thuận lợi đến Phong Đô…”
Nói xong, tôi đưa tay ra nắm lấy tay Mộ Dung Ngôn.
Dù sao thì cũng là trai đơn gái chiếc, người kia còn là bạn gái của tôi nữa, mà lúc này chúng tôi lại đang ở cùng một chỗ, cho nên việc lôi kéo nắm tay như thế này chắc không có vấn đề gì đâu?
Nhưng trước khi tay tôi chạm vào tay của Mộ Dung Ngôn thì lông mày của Mộ Dung Ngôn đã nhướng lên, sau đó liếc mắt nhìn về phía cửa, thấp giọng nói: “Có người!”
Vừa nghe xong lời này thì cả người tôi đã giật nảy lên một cái, mà điều này cũng khiến cho suy nghĩ nhỏ nhoi vừa rồi của tôi lập tức biến mất.
Cuối cùng tôi vội vàng câm miệng, ẩn núp thân hình, cũng nhìn chằm chằm vào cửa xe.
Một lúc sau, quả nhiên nghe được giọng nói khàn khàn phát ra từ ngoài cửa.
"Lão Nhị, chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa thôi thì kỳ hạn ba năm của chúng ta sẽ kết thúc. Sau khi trở về Phong Đô thì cậu tính làm gì?”
"Em dự định sẽ cùng cô vợ trẻ của mình đi nghỉ dưỡng ở núi Âm Sơn, sau đó đi leo núi ở núi Bạch Cốt..." Một giọng nói trẻ hơn vang lên.
Vừa nghe tới đó, cửa toa xe đã phát ra một trận trầm đục, sau khi cửa lớn của toa xe nơi mà chúng tôi đang trốn bị kéo mở.
Thông qua khe hở thì thấy ở chỗ đó có hai tên quỷ sai đang bước vào, bộ dạng trông có vẻ thoải mái, vừa nói vừa cười. Sau khi bước vào toa xe thì đảo mắt kiểm tra xung quanh.
Sau đó chỉ nghe cái tên quỷ sai trẻ tuổi mở miệng nói: "Đại ca, anh cảm thấy công việc này của chúng ta có ý nghĩa không? Mỗi ngày đều phải đi lang thang quanh những đoàn xe này, nhưng lại không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì. "