Nếu đã có đường thì tự nhiên là có hoàng tuyền.
Bên cạnh con đường lát đá màu vàng này còn xuất hiện một dòng suối, nhưng nước ở trong dòng suối này không trong, lại càng không phải là loại nước bình thường, mà đó chính là nước Hoàng Tuyền vô cùng nổi tiếng.
Truyền thuyết kể rằng dòng nước này chảy qua toàn bộ âm phủ và được biến đổi theo nhiều cảm xúc khác nhau của con người.
Hơn nữa, dòng nước của Hoàng Tuyền được chuyển hóa từ cảm xúc còn có mùi thơm thoang thoảng, nhưng loại nước này lại cực độc.
Theo truyền thuyết, ngay cả quỷ uống phải thì cũng có thể bị độc chết.
Trên con đường lát đá màu vàng này, từ rất xa vẫn có thể nhìn thấy một số bóng người, bọn họ có thể đi theo nhóm tốp năm tốp ba hoặc là đi lại một mình.
Truyền thuyết kể rằng chỉ cần đi theo con đường này đi về phía trước là có thể đến được thành Phong Đô. Sau khi tiếp nhận phán xét thì lại đi dọc theo con đường này là có thể đi đến giếng Luân Hồi.
Khi đến đó, tất cả những gì cần làm là uống một chén canh Mạnh Bà, từ đó mọi chuyện ở kiếp trước và kiếp này đều sẽ bị lãng quên, kiếp sau lại một lần nữa làm một con người mới.
Nhìn Quỷ Môn Quan càng lúc càng xa, tôi chỉ cảm thấy mọi thứ quá nguy hiểm, trong lòng có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, thiếu chút nữa là đã bị bại lộ...
Nhưng kết quả lại rất tốt, tôi và Mộ Dung Ngôn đã đến âm phủ an toàn.
Nhưng hiện tại, chúng tôi lại không thể một mực luôn đi theo đối phương như vậy được, bởi vì dù sao cũng là lén lút trà trộn vào đây, vạn nhất nếu như bị ba tên quỷ sai ở trước mặt phát hiện ra manh mối, vậy coi như xong.
Vì vậy Mộ Dung Ngôn và tôi đều biết, chúng tôi nhất định phải rời khỏi đội ngũ này càng sớm càng tốt.
Mộ Dung Ngôn và tôi trao đổi ánh mắt vài lần để xác nhận suy nghĩ trong lòng của mình. Sau đó tôi đưa mắt ra hiệu, đồng thời chỉ chỉ vào một hòn đá màu xám cách đó không xa.
Mà ý tứ của nó cũng rất rõ ràng, đó chính là nhân lúc ba tên quỷ sai dẫn đầu không chú ý thì sẽ núp ở sau tảng đá kia, sau khi tách ra khỏi đám quỷ thì sẽ một mình lên đường.
Mộ Dung Ngôn hiểu rất rõ ý này của tôi, cho nên cô ấy đã gật đầu một cái.
Khi chúng tôi đi đến những tảng đá màu xám ở bên đường, sau đó tôi và Mộ Dung Ngôn lại thấy ba tên quỷ sai dẫn đầu kia đều không để ý đến thì nghiêng người một cái, cuối cùng là trốn ngay sau tảng đá.
Về phần những tên quỷ tù thì hoàn toàn không cần phải lo lắng, bởi vì những tên quỷ tù này đều đã bị phong bế ý thức, cho dù có nhìn thấy chúng tôi trốn thì cũng sẽ không làm ra bất cứ phản ứng gì.
Vì vậy, hành động của Mộ Dung Ngôn và tôi hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của tên quỷ sai dẫn đầu ở trước mặt. Còn phía sau chúng tôi thì hoàn toàn trống trải, hoàn toàn không có một con quỷ nào bước vào.
Bởi vì những con quỷ ở phía sau đó, cơ hồ đều bị quỷ binh bắt hết rồi, nói không chừng lúc này, vẫn còn đang bị dò xét xem vừa rồi ai là người đã làm quỷ sai bị thương.
Tôi và Mộ Dung Ngôn núp ở dưới tảng đá lớn, trong lúc nhất thời cũng không nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng đứng ở chỗ này chờ đợi, đợi đến khi ba tên quỷ sai áp giải quỷ tù dần dần đi xa.
Mà ở cuối Quỷ Môn Quan này, cứ sau hai mươi phút là sẽ có một đám quỷ khác bước vào, số lượng ngày càng tăng lên.
Tôi và Mộ Dung Ngôn cũng không vội mà cứ núp ở phía sau tảng đá như vậy, đợi đến khi số lượng quỷ đủ nhiều thì chúng tôi sẽ xen lẫn ở trong đó và cùng nhau lên đường.
Cứ như vậy, chúng tôi đã đợi khoảng hai tiếng đồng hồ.
Mộ Dung Ngôn và tôi cởi bỏ quần áo tù nhân và bước ra từ phía sau tảng đá.
Mặc dù vẫn có một vài tên quỷ cũng chú ý đến Mộ Dung Ngôn và tôi, nhưng cũng chỉ liếc nhìn chúng tôi vài lần mà thôi.
Tôi và Mộ Dung Ngôn cũng không hề dừng lại, xen lẫn vào bên trong đám quỷ, nhanh chóng bước về phía trước.
Rất nhanh, chúng tôi đã biến mất ở giữa đám quỷ.
Cứ như vậy mà Mộ Dung Ngôn và tôi lại lần nữa “Im lặng lặng tiếng”, bộ dáng giống như những quỷ hồn bình thường mà bước chậm ở trên con đường Hoàng Tuyền này...
*******
Trên con đường Hoàng Tuyền này, nam nữ già trẻ đều có, bộ dạng của bọn họ vui hoặc buồn, nhanh hoặc chậm.
Một số người thích thú với phong cảnh dọc đường, còn một số khác thì bước đi thật nhanh.
Mỗi người đều là khách qua đường trên con đường này, có lẽ sẽ có vài người dừng lại.
Nhưng nhìn chung thì đích đến chỉ có một, đó chính là thành Phong Đô.
Mà ở trên con đường Hoàng Tuyền này, càng đi về phía trước, sương mù càng trở nên dày đặc.
Đi bộ khoảng ba giờ, nhóm quỷ hồn ở trên con đường này có thể nhìn thấy rõ ràng con đường lát đá màu vàng chói ở phía trước và dòng suối vàng bên cạnh, còn hết thảy mọi thứ xung quanh khác đều bị làn sương trắng xóa kia bao phủ...
Nhưng trong thâm tâm tôi biết, trên con đường Hoàng Tuyền này có bốn cửa ải ngăn cản nhóm quỷ hồn thuận lợi đến được thành Phong Đô.
Bốn cửa ải này là những thứ đã được đề cập trước đó, đồi Ác Cẩu, núi Kim Kê, thôn Dã Quỷ và điện Mê Hồn.