Mà những thứ này còn là những suy đoán và ý tưởng của các vị tiền bối núi Mao Sơn được đàm luận ở bên trong một cuốn sách cổ về bốn cửa ải của Hoàng Tuyền.
Hiện tại mà nói, việc dùng bánh đánh chó này để xông quan là một chuyện tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng vấn đề duy nhất là do bánh đánh chó mà chúng tôi mang đến trước đó lại không đủ dùng, cho nên ngay khi mới vừa bò lên đồi thì bánh đánh chó đã dùng hết. Nếu mà đủ dùng thì cũng đâu cần lâm vào tình huống chật vật như thế.
Còn hiên tại chúng tôi đang đi đến núi Kim Kê, mà tôi chỉ hy vọng rằng ý tưởng điên rồ do các vị tiền bối để lại có thể hữu ích.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, mà chúng tôi cũng dần dần tiến vào một màn sương mù khác, làn sương mù này dày đặc đến nỗi bản thân tôi chỉ có thể nhìn thấy rõ con đường Hoàng Tuyền dài năm mét ở trước mặt, còn cảnh tượng ở hai bên thì cho dù có duỗi năm ngón tay ra thì cũng không thể nhìn thấy cái gì.
Xung quanh cũng trở nên rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại gặp phải một hai quỷ hồn đi rất chậm ở trên đường.
Nếu chỉ có một người đi ở trên con đường này với một môi trường như thế này, người đó chắc chắn sẽ cảm thấy rất lạnh lẽo và cô đơn.
Cũng may là tôi còn có Mộ Dung Ngôn đồng hành, suốt cả chặng đường này còn vừa cười vừa nói chuyện với nhau, cho nên cũng đã dần dần quên mất chuyện ở đồi Ác Cẩu.
Sau khi đi bộ khoảng hai ngày trong làn sương mù này, sương mù dày đặc cũng bắt đầu chậm rãi tan đi, mà ở trước mặt chúng tôi cũng xuất hiện một ngọn núi cao giống như lưỡi kiếm.
Trong mơ hồ, còn có thể nhìn thấy từng chú chim đang bay trên bầu trời, thỉnh thoảng ở phía xa còn truyền đến từng tiếng gà đang gáy…
"Cúc..."
"Cúc..."
"..."
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, tôi lập tức dừng lại, sau đó nhìn về phía ngọn núi cao ở phía xa rồi mở miệng nói: “Thi Muội, xem ra chúng ta đã đến cửa ải thứ hai là núi Kim Kê ở trên đường Hoàng Tuyền rồi.”
Mộ Dung Ngôn nhìn chằm chằm về phía xa: “Được rồi! Bước tiếp theo, chúng ta lại phải lao vào một trận khổ chiến nữa rồi."
Tôi lộ ra một tia cười khổ rồi khẽ gật đầu.
Nhưng mà chúng tôi cũng sẽ không vì những khó khăn phía trước mà lùi lại phía sau, cho nên sau khi Mộ Dung Ngôn và tôi cảm khái hai câu thì cũng bước nhanh về phía trước.
Sau khi đi bộ khoảng hai giờ, chúng tôi đã đến gần núi Kim Kê.
Sương mù ở chỗ này cũng không còn dày đặc nữa, ở trước mặt lại xuất hiện một tấm bia đá, mà ở phía trên đó cũng được viết ba chữ lớn “Núi Kim Kê” bằng mực màu đỏ.
Ngay trước mặt chúng tôi là một hẻm núi, nếu đi theo hẻm núi của đường Hoàng Tuyền này thì sẽ dẫn đến đầu bên kia.
Trong hẻm núi, thỉnh thoảng có gà trống bay lượn, đồng thời còn có từng trận gà gáy và một ít tiếng động kêu rên thảm thiết truyền ra từ chỗ đó.
Mộ Dung Ngôn và tôi nhìn chằm chằm vào những con gà trống đang cố thủ ở trên núi, sau đó thấy mỗi một con gà trống ở nơi này đều cao gần bằng một người, trên người được bao phủ bởi một bộ lông gà đỏ rực đặc biệt chói mắt, ánh mắt phi thường sắc bén và chuyển động liên tục, còn cái mỏ thì cong, nhưng cái móng vuốt sắc nhọn đó lại mang đến cho người ta một loại cảm giác ớn lạnh.
Bọn chúng đang đứng thẳng ở trên núi, hai mắt nhìn chằm chằm lối vào núi Kim Kê như thể đang chờ đợi con mồi, mà những con gà trống này là hóa thân của “tình, ghét, hận”, cho nên bọn chúng sẽ lại làm lễ rửa tội cho những quỷ hồn ở trên đường xuống âm phủ.
Phàm là những quỷ hồn còn “tình, ghét, hận” tương đối nặng thì đều sẽ được đám gà trống này chăm sóc.
Nhìn khắp núi đồi này đều là gà trống, khiến tôi phải hít vào một hơi khí lạnh và đề cao cảnh giác.
Còn Mộ Dung Ngôn thì liếc nhìn tôi một cái rồi nói: “Tới cũng tới rồi, đi thôi!”
Tôi gật đầu “Ừ” một tiếng, sau đó đi cùng với Mộ Dung Ngôn tiến vào núi Kim Kê.
Kết quả là, ngay khi hai người chúng tôi vừa mới tiến vào núi Kim Kê thì đã nhìn thấy hơn mười con gà trống cách chúng tôi không xa.
Tất cả bọn chúng đều đang chuyển động tròng mắt, duỗi dài cổ và ve vẩy đôi cánh, cái này rõ ràng là đã phát hiện ra chúng tôi và có khả năng sắp tấn công về phía chúng tôi.
Nhưng tới cũng tới rồi, cho dù có bị phát hiện cũng không còn cách nào khác ngoài việc căng da đầu đi lên phía trước. Còn nếu đám gà trống này dám lao tới, chúng tôi sẽ phải bắt một con làm phương tiện di chuyển, sau đó lợi dụng nó để nhanh chóng rời khỏi núi Kim Kê này.
Hơn nữa Mộ Dung Ngôn và tôi luôn trong thời khắc chuẩn bị, tùy thời ứng phó với đám gà trống sắp lao tới này.
Mà ở trước mặt chúng tôi không xa, vừa vặn xuất hiện hai tên quỷ, bọn họ cũng đang nhìn chằm chằm vào bầu trời, cùng với những con gà trống ở trên núi.
Một nam quỷ ở trong đó nói: “Anh, anh có cảm thấy những con gà khổng lồ này đang nhắm vào chúng ta không?”
Nam quỷ còn lại cũng run rẩy một chút: “Nhìn dáng vẻ này thì hình như đúng là như thế, cho nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nếu không, có trời mới biết đám súc sinh này có giống với lũ chó dữ trước đó lao vào cắn xé chúng ta không?”