Nhưng Mộ Dung Ngôn vì hồn lực đã tiêu hao quá nghiêm trọng, cho nên lúc này đã gần như lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, mắt nửa nhắm nửa mở.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, trong miệng còn hô lên một tiếng yếu ớt: "Chết chết, tên đàn ông cặn bã chết tiệt…”
Mộ Dung Ngôn vừa dứt lời, chỉ nghe “Bang bang” hai tiếng, tôi và Mộ Dung Ngôn lần lượt ngã xuống đất.
Bởi vì hiện tại chúng tôi là quỷ, cho dù rơi từ độ cao hơn mười mét này cũng sẽ không chết nhưng vẫn sẽ cảm nhận được nỗi đau đớn như khi còn ở dương gian, bao gồm cả cảm giác rơi từ trên cao xuống này, trong lúc nhất thời khiến tôi cảm thấy toàn thân như muốn vỡ ra từng mảnh vậy.
Toàn bộ cơ bắp, mỗi một chỗ trên cơ thể đều truyền đến cảm giác đau đớn.
Bởi vì hồn lực của Mộ Dung Ngôn đã suy yếu, cho nên hiện tại càng không có phản ứng. Nhưng bản thân tôi vẫn còn ý thức, cho dù toàn thân đau nhức nhưng tiếng gáy của đám gà trống cứ vọng vào tai tôi.
Tôi biết, hiện tại chúng tôi vẫn chưa tới nơi an toàn, cho nên cần phải tiến về phía trước càng sớm càng tốt.
Tôi chịu đựng cơn đau dữ dội truyền khắp cơ thể mà từ từ đứng dậy.
Nhìn đám gà trống đang không ngừng đến gần kia, tôi đỡ Mộ Dung Ngôn đứng dậy: “Thi, Thi Muội, chúng ta, chúng ta đi mau …”
Bởi vì lúc này, Mộ Dung Ngôn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cho nên tôi chỉ có thể kéo cô ấy đi về phía trước từng chút một.
Trước mặt chúng tôi, cách đó vài mét đã hiện ra một cây cầu độc mộc.
Ở nơi đó, dường như là ranh giới ngăn cách núi Kim Kê, cho nên chỉ cần chúng tôi đi qua cầu độc mộc đó là sẽ được tính là an toàn.
Tôi đỡ Mộ Dung Ngôn tiếp tục đi về phía trước, nhưng toàn thân đều đang truyền đến cảm giác đau nhức, cho nên lúc này hoàn toàn không thể nhanh chóng đứng dậy được.
Nhưng đám gà trống ở phía sau chúng tôi lại đang ngày càng tiến gần hơn, nếu dựa theo tốc độ hành động hiện tại của chúng tôi mà nói, chắc chắn sẽ bị những con gà trống này đuổi kịp.
Nếu tôi bỏ chạy một mình thì chắc chắn có thể rời đi thành công, nhưng để Mộ Dung Ngôn ở lại một mình sao? Điều đó là hoàn toàn không thể.
Lúc này tôi cảm thấy vô cùng nóng lòng.
Nhưng cũng không thể làm gì được, cùng nhau đi thì tốc độ không thể đi nhanh hơn được nữa...
Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, có hai nam quỷ đột nhiên lao ra từ hẻm núi ở phía sau chúng tôi.
Hai nam quỷ này dốc hết sức lực lao về phía trước, tốc độ rất nhanh.
Nhưng khi bọn họ đi ngang qua tôi và Mộ Dung Ngôn, một trong hai nam quỷ lại quay đầu liếc nhìn về phía tôi.
Nhưng vừa nhìn, thân thể của đối phương đã ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nói: “Người anh em, là hai người sao!”
Vừa nghe thấy lời này, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhưng vừa nhìn lên thì phát hiện, tên nam quỷ đang nói chuyện lại là tên nam quỷ trẻ tuổi mà chúng tôi gặp được khi mở tài khoản tại Ngân hàng Thiên Địa ở thành Hơn Nửa Bước.
Nam quỷ này vừa dứt lời, nam quỷ ở phía trước cũng dừng lại, đồng thời quay đầu lại.
Mà nam quỷ ở trước mặt này hóa ra lại là một quỷ hồn khác mà tôi đã gặp được ở trong thang máy của Ngân hàng Thiên Địa, cũng chính là tên nam quỷ cao lớn cường tráng vì cứu người mà hy sinh, đã bấm nút lên tầng mười hai kia.
Tên nam quỷ cao lớn cường tráng kia nhìn thấy tôi và Mộ Dung Ngôn thì cũng vô cùng kinh ngạc: "Mẹ nó, không ngờ chúng ta lại có duyên như thế, vậy mà lại có thể gặp nhau ở chỗ này!"
"Đúng, đúng! Chúng ta thực sự rất có duyên, nhưng hai người nhanh chóng rời khỏi đây đi! Gà trống, đám gà trống sắp đến rồi!" Tôi nói một cách yếu ớt và đau đớn.
Trên cánh tay vẫn còn vết thương máu chảy đầm đìa, mà Mộ Dung Ngôn vẫn còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nam quỷ trẻ tuổi và nam quỷ cao lớn cường tráng kia thấy tôi nói vậy thì bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó chỉ thấy nam quỷ cao lớn cường tráng kia chạy tới, tiếp theo nói: "Người anh em, nếu chúng ta đã gặp lại nhau thì chúng tôi không thể bỏ rơi hai người trên con đường Hoàng Tuyền này được. Tiểu Chu, hai người chúng ta mau dẫn bọn họ cùng nhau lên đường đi."
Cái tên nam quỷ trẻ tuổi gọi là Tiểu Chu kia nghe vậy thì gật đầu: “Được thôi, anh Vương!”
Nói xong, hai người họ trực tiếp ôm lấy Mộ Dung Ngôn và tôi từ hai bên, sau đó giống như được tiêm máu gà mà chạy về phía trước như điên.
Tuy ở phía sau có rất nhiều gà trống đang đuổi theo, tốc độ của bọn chúng cũng rất nhanh. Nhưng khoảng cách mà chúng tôi đang tiến đến cây cầu độc mộc lại gần hơn, hơn nữa với tốc độ hiện tại của chúng tôi thì trước khi đám gà trống kia bắt được chúng tôi, chúng tôi nhất định có thể rời khỏi ngọn núi Kim Kê chết tiệt này trước...