Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1354

Chương 1354 Chương 1354

Mộ Dung Ngôn nghe đến đó thì ngẩn người.

Vốn tưởng rằng Mộ Dung Ngôn chắc hẳn sẽ không nói ra.

Dù sao thì đó cũng là tôi của kiếp trước, nói ra cũng tương đối xấu hổ.

Nhưng ai biết Mộ Dung Ngôn lại không hề xấu hổ mà thẳng thắn nói: “Tôi nhìn thấy tương lai của mình, người đàn ông mà tôi đã chờ đợi mấy trăm năm!”

Lời nói của Mộ Dung Ngôn có phần khó hiểu và có tính suy đoán khá cao, bọn tôi cũng không biết Mộ Dung Ngôn đang nói về tôi hay tôi của kiếp trước.

Nhưng Vương Hải và Chu Kiệt đều cho rằng là tôi, sau đó cười ha ha, cho rằng Mộ Dung Ngôn đang cường điệu hóa.

Mấy trăm năm? Cái này còn không phải là đang nói giỡn sao?

Nhưng họ không biết những gì Mộ Dung Ngôn nói đều là sự thật, chỉ cho là chúng tôi rất yêu nhau mà thôi.

Nếu quỷ thọ thích hợp thì có thể sống cùng nhau trong âm phủ mấy trăm năm.

Còn nói nếu như chúng tôi yêu thương nhau, còn có nguyệt lão giật dây, có lẽ kiếp sau của chúng tôi vẫn có thể trở thành vợ chồng.

Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười.

Mộ Dung Ngôn cũng không nói nhiều, sau đó chúng ta kết bạn mà đi, tiếp tục đi về phía trước.

Bây giờ chúng tôi sắp rời khỏi thôn Dã Quỷ, vậy thì cửa ải kế tiếp chúng tôi sắp phải đối mặt cũng chính là cửa ải khó khăn nhất trên con đường Hoàng Tuyền này, điện Mê Hồn.

Từ Lâm Tĩnh đã từng nói qua, điện Mê Hồn được các quỷ sai trấn giữ. Tất cả những quỷ hồn đi ngang qua điện Mê Hồn đều phải uống một chén canh Mê Hồn.

Chỉ khi trở thành một “quỷ thật” thì chúng tôi mới được phép đi tiếp.

Nếu không uống thì tuyệt đối không đi qua được.

Nhưng nếu uống vậy đúng là tự tìm đường chết.

Theo truyền thuyết, sau khi uống chén nước này, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng đừng nghĩ đến việc hoàn dương nữa. Thậm chí hỏi cái gì thì sẽ trả lời cái đó.

Thẳng đến khi bước ra điện Diêm La, sau khi chấm dứt việc phán xét thì mới có thể khôi phục…

Hiện tại Mộ Dung Ngôn và tôi cũng không có giải pháp khả thi nào.

Chúng tôi đi một bước xem một bước, để xem liệu chúng tôi có thể sử dụng phương pháp nào khác để lừa gạt vượt ải không.

Sau khi đi trên đường Hoàng Tuyền một lúc, chúng tôi lại tiến vào bên trong một mảnh sương mù.

Quá trình này kéo dài trong hai ngày cho đến khi sương mù biến mất vào ngày thứ ba.

Tầm nhìn của chúng tôi lại lần nữa mở rộng, nhưng khi chúng tôi nhìn rõ xung quanh lần nữa thì không nhìn thấy điện Mê Hồn nào cả, nhưng khi đến bên đường Hoàng Tuyền thì chúng tôi nhìn thấy một biển hoa đỏ rực...

*******

Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi sương mù dày đặc, sau đó lại leo lên một ngọn đồi dọc đường Hoàng Tuyền.

Nhưng vừa lên đến đỉnh núi thì tất cả mọi người đều ngây dại.

Phóng mắt nhìn tới, xa xa có thể thấy từng mảnh biển hoa đỏ rực tuyệt đẹp.

Biển hoa trải dài không thấy điểm cuối, đung đưa nhẹ nhàng trong gió, tựa như những đợt sóng.

Con đường Hoàng Tuyền kéo dài vào bên trong biển hoa và dẫn tới nơi cuối chân trời xa xăm.

Bốn người chúng tôi đều đứng ngây ngốc ở tại chỗ, bị cảnh đẹp này hấp dẫn.

Còn tôi nhìn thấy những thứ này thì càng thêm kinh ngạc nói: "Biển hoa này thật đẹp! Chẳng lẽ đây chính là biển hoa Bỉ Ngạn trong truyền thuyết sao?"

Tôi lẩm bẩm một mình, Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh cũng lập tức trả lời: "Không sai, đây hẳn chính là hoa Bỉ Ngạn, những bông hoa này không có lá, chỉ có hoa."

Nói xong, Mộ Dung Ngôn nghiêng người ngồi xổm xuống, còn ngửi mùi thơm của hoa Bỉ Ngạn.

Lúc này Vương Hải và Chu Kiệt cũng ngồi xổm người xuống, vô cùng cẩn thận mà quan sát những bông hoa này.

Những bông hoa này có màu đỏ khác thường và rất bắt mắt.

Nhưng vẻ ngoài của nó cũng rất độc đáo, có thể thu hút sự chú ý trong nháy mắt.

Nó không giống với bất kỳ loài hoa nào ở trên dương gian, nó có những cánh hoa và hình dạng độc đáo của riêng mình.

Một cành và một bông hoa, thật đơn giản.

Lúc này, Chu Kiệt rút ra một bông hoa Bỉ Ngạn, cầm trong tay nói: "Tôi nghe dương gian nói, hoa Bỉ Ngạn là loại hoa có lá và hoa vĩnh viễn không thấy nhau, thấy hoa không thấy lá, thấy lá không thấy hoa!"

“Hả! Còn có chuyện này sao?” Vương Hải mở miệng, hiển nhiên là anh ta không biết gì về truyền thuyết của loại hoa Bỉ Ngạn này.

Chu Kiệt bị Vương Hải hỏi, dường như cũng không quá tin tưởng: "Tôi cũng chỉ từng nghe nói, nhưng tôi nghĩ nhất định là sự thật! Dù sao hoa nhiều như vậy mà lại không có cái lá nào."

Tôi đứng gần đó nghe vậy thì nở nụ cười nhàn nhạt.

Còn về hoa Bỉ Ngạn này, thực ra trước đây tôi đã từng được nghe sư phụ kể lại câu chuyện về nó, cho nên lại mở miệng nói với hai người họ: "Tiểu Chu nói đúng, truyền thuyết kể rằng một khi hoa Bỉ Ngạn ngàn năm đã nở, hoa lá không bao giờ gặp nhau."

"Nói như vậy, loài hoa này thực sự rất hiếm có.” Vương Hải tiếp tục nói.

Mộ Dung Ngôn đứng ở bên cạnh lại xen vào nói: "Hoa Bỉ Ngạn đỏ thắm ở trước mặt mà chúng tôi nhìn thấy tên là Mạn Châu Sa Hoa. Đó là kết quả của nỗi chấp niệm về tình yêu."

Nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy thì tôi khẽ gật đầu. Đối với truyền thuyết này, tôi tự nhiên cũng đã từng nghe nói qua.

Tuy nhiên, Vương Hải và Chu Kiệt hiển nhiên không hiểu.

Sau đó chỉ nghe Chu Kiệt vội vàng nói: “Đinh Phàm, Mộ Dung Ngôn, chẳng lẽ loài hoa Bỉ Ngạn này có câu chuyện hay nguồn gốc gì sao?”

Bình Luận (0)
Comment