Lý Đại Sơn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó nói với Độc đạo trưởng và sư phụ của tôi: “Tôi, gần đây tôi đã nằm mơ, nằm mơ, về những giấc mơ tình dục.”
Chúng tôi cũng không cảm thấy xấu hổ, tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu ấy.
Đợi Lý Đại Sơn nói ra toàn bộ mọi chuyện từ lúc bắt đầu cho đến thời điểm hiện tại.
Cậu ta nói, cách đây hơn một tháng, sau khi cậu ta cùng một số người bạn đi cắm trại ở nơi hoang dã phía sau núi, từ khi trở về cậu ta đã bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ.
Hơn nữa những giấc mơ này đã lần lượt xuất hiện trong hơn một tháng, không có giấc mơ nào mà không hương diễm ướt át cả, mỗi giấc mơ là một cảnh tượng khác nhau.
Lúc đầu cậu ta cũng không có cảm giác gì nhưng sau đó lại cảm thấy rất sảng khoái, mỗi ngày đều muốn nằm ngủ và nằm mơ.
Nhưng sau đó, cậu ta đã bắt đầu thấy mình sụt cân, chán ăn.
Bệnh viện không kiểm tra được nguyên nhân, cậu ta cũng từng nghi ngờ về việc có phải mình đã gặp thứ gì dơ bẩn, hoặc có liên quan gì đến giấc mơ của mình hay không?.
Nhưng cậu ta lại không tin vào những điều này, cậu ta sợ mọi người nói mình bị điên, vì vậy anh ta đã giấu gia đình và không nói với người ngoài.
Bây giờ mỗi đêm, cậu ta không còn thích ngủ giống như trước đây nữa, cậu ta sợ sau khi mình ngủ thì sẽ mơ thấy những giấc mơ kia.
Nhưng đêm nào cậu ta cũng không thể thức qua hai giờ sáng.
Đúng vào thời gian đó cậu ta không thể kìm nén được cơn buồn ngủ của mình, rồi ngủ thiếp đi.
Sau khi nghe những gì đã xảy ra với cậu ta, chúng tôi đã hoàn toàn có thể xác định.
Chắc chắn Lý Đại Sơn đã bị mấy thứ bẩn thỉu bám vào người, sở dĩ mỗi đêm cậu ta đều có những giấc mơ đẹp đẽ là bởi vì cậu ta đang bị nữ quỷ hút tinh khí.
Liên tục giảm tinh khí, khó trách câu ta sẽ gầy đi.”
Người phụ nữ trung niên nhìn con trai gầy gò của mình, sau đó quay lại nhìn chúng tôi: “Hai vị đạo trưởng, hai người phải cứu con trai của tôi. Thằng bé vẫn còn trẻ, thằng bé không thể bị những thứ bẩn thỉu kia quấn lấy.”
Nói đến đây, mẹ của Lý Đại Sơn đã bật khóc.
Mặc dù Lý Đại Sơn nổi tiếng là một tên khốn, nhưng cậu ta rất hiếu thảo với mẹ của mình.
Thấy mẹ khóc, cậu ta còn cố nặn ra một nụ cười để an ủi, lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt của bà.
Khi Độc đạo trưởng nhìn thấy điều này, ông ngay lập tức nói: “Hai người cũng đừng quá lo lắng, đây chỉ là chuyện nhỏ, không sao đâu! Cậu ghi lại địa chỉ nơi mà cậu đã đi cắm trại cho chúng tôi đi.”
“Sau khi trở về nhà thì tắm bằng lá bưởi, buổi tối chúng tôi sẽ đi một chuyến qua đó! Nếu thứ đó dám tới, tôi sẽ diệt trừ nó!”
Lý Đại Sơn cùng với người phụ nữ trung niên nghe thấy điều này, dường như đã vớ được một cọng rơm cứu mạng cho nên vô cùng kích động.
Thậm chí Lý Đại Sơn đã vui vẻ hơn và rất hợp tác, không còn muốn phản kháng nữa.
Sau khi để lại địa chỉ, cậu ta còn dâng thuốc lá cho tôi và Phong Tuyết Hàn.
Đứng trước nguy cơ bị mất mạng thì chuyện lúc trước bị tôi đánh, hiển nhiên không đáng nhắc tới.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, người phụ nữ trung niên đã lấy ra 1.000 nhân dân tệ muốn đưa cho Độc đạo trưởng và sư phụ của tôi.
Độc đạo trưởng và sư phụ của tôi liền từ chối, nói rằng bọn họ sẽ không lấy tiền cho đến khi mọi chuyện được giải quyết.
Độc đạo trưởng và sư phụ làm như vậy càng khiến cho hai người bọn họ thêm tin tưởng chúng tôi.
Sau đó, cả hai rời khỏi cửa tiệm.
Ngay khi hai người rời đi, sắc mặt của sư phụ và Độc đạo trưởng đều trầm xuống.
Ngay lập tức, tôi nghe thấy sư phụ nói với tôi: “Tiểu Phàm, chỉ sợ thằng nhóc kia đã bị quỷ quấn lấy, con đi theo sư phụ ra ngoài thám thính trước…”
Nghe sư phụ nói như vậy, tôi gật đầu đồng ý không một chút do dự.
“Không thành vấn đề sư phụ, nhưng chúng ta nên mang theo bao nhiêu người?”
Sư phụ lại lắc đầu: “Bây giờ trời còn sáng, không cần quá nhiều người!"
Nói xong, bọn họ lập tức chào tạm biệt Độc đạo trưởng và Phong Tuyết Hàn.
Ngay sau đó, hai chúng tôi rời khỏi cửa hàng của Độc đạo trưởng.
Sư phụ nói, một tháng trước Lý Đại Sơn cắm trại ở hướng đông, cho nên chúng tôi cần phải đến nơi cắm trại đó nhìn qua một chút.
Chỗ bọn họ cắm trại cách chúng tôi cũng không xa lắm, đi bộ dọc theo đập chứa nước mất khoảng 1 tiếng.
Mùa hè ánh nắng chói chang cho nên trên đường đi đến đó vô cùng oi bức.
Khi chúng tôi đi đến nơi, chúng tôi phát hiện ra nơi đây hoàn toàn chính là một nơi hoang vu hẻo lánh cỏ dại mọc um tùm.
Chúng tôi đã tìm kiếm ở khu vực này một lúc và nhanh chóng tìm thấy địa điểm cắm trại mà Lý Đại Sơn đã kể lại.
Không khó để tìm thấy, ngoại trừ một số dấu hiệu cụ thể, khắp nơi đều có rất nhiều rác và tro tàn còn sót lại của lửa cắm trại.
Nơi này cách núi sâu ở phía sau rất gần, ngày thường hầu như không có người đặt chân tới.