Nhưng tôi và Mộ Dung Ngôn không lựa chọn trực tiếp tiến vào, mà là quan sát một lát, rồi định tới căn nhà số 50 của tôi trước.
Căn nhà số 50 này nằm đối diện chéo với căn nhà số 43, chúng tôi hoàn toàn có thể quan sát rõ ràng tình huống tại đây, sau đó mới bắt đầu tiến hành kế hoạch.
Bởi vì, hiện tại chúng tôi không thể xác định được tình hình bên trong căn nhà số 43 ra sao, và diện mạo của Lý Quỳ trông như thế nào.
Bởi vậy, sau khi quan sát vài lần, tôi và Mộ Dung Ngôn trực tiếp đi vào căn nhà số 50.
Tòa nhà bằng giấy này giống hệt như tòa nhà tôi đã làm khi ở trên dương gian, là một căn nhà nhỏ có hạ tầng giống kiến trúc phương Tây.
Nhưng ở chỗ này, nó lại trở nên chân thật hơn rất nhiều, trước cửa còn có hai người giấy trắng đứng canh.
Vẻ mặt chúng đờ đẫn, hiển nhiên chính là bảo mẫu của căn nhà này.
Tôi dùng chìa khóa mở cửa, rồi hai người chúng tôi trực tiếp tiến vào trong nhà.
Hai người hầu được làm bằng giấy kia hô lên một tiếng rất máy móc: “Chào mừng chủ nhân.”
Tôi cũng không để ý tới hai người giấy này, đi thẳng và trong nhà giấy.
Bên trong nhà giấy cái gì cũng có, và được trang trí rất sang trọng.
Tôi nhìn quanh vài lần, trong lòng không khỏi cảm khái.
Nếu là ở trên dương gian, tôi thậm chí còn không đủ tiền mua nhà vệ sinh trong căn nhà kiểu này.
Nhưng tới địa phủ này, tôi có hơn một nghìn căn hộ độc lập được trang trí đẹp mắt như vậy.
Thật là mỉa mai và máu chó nhưng tôi hiểu rõ một điều, mấy thứ này tôi đều không thể mang đi được, chúng chỉ có thể tồn tại trong thành Phong Đô mà thôi.
Hơn nữa, sở dĩ xuất hiện nhiều căn nhà như vậy, hoàn toàn là nhờ có Tiểu Mạn.
Vì vẫn còn có chuyện quan trọng phải làm, cho nên tôi chỉ nhìn lướt qua căn nhà này vài lượt.
Tôi và Mộ Dung Ngôn đi thẳng lên tầng hai, thông qua cửa sổ, chúng tôi có thể lập tức quan sát được căn nhà số 43 ở đối diện.
Hai chúng tôi vội vàng, nên chỉ ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn sang căn nhà số 43 nọ, muốn xác định được tình huống cơ bản tại căn nhà đó.
Trong tiểu khu, người đến người đi tấp nập, nhưng dường như chẳng có ai sinh sống trong căn nhà số 43 đó cả.
Chúng tôi ngồi bên cửa sổ quan sát cả nửa ngày trời, cũng không nhìn thấy một ai ra vào căn nhà kia.
Đang lúc hai người chúng tôi nhìn chằm chằm căn nhà số 43, dưới tầng một lại truyền tới tiếng chuông gọi cửa: “Leng keng.”
Nghe được tiếng chuông cửa, cả tôi và Mộ Dung Ngôn đều sửng sốt.
Ở nơi trời xa đất lạ này, ai lại tới ấn chuông cửa nhà tôi chứ? Hơn nữa, chúng tôi cũng chỉ vừa mới vào ở căn nhà này chưa được bao lâu.
Đang lúc tôi mải suy nghĩ, tiếng chuông gọi cửa lại tiếp tục vang lên “Leng keng, leng keng”…
Thấy chuông cửa vang lên không ngừng, tôi bèn quay lại nới với Mộ Dung Ngôn: “Thi Muội, em ở yên đây chờ anh. Để anh đi xuống dưới xem tình hình như thế nào!”
“Em và anh cùng đi đi! Chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng có thể hỗ trợ cho nhau!” Mộ Dung Ngôn trả lời.
Nghe cô ấy nói kiên quyết như vậy, tôi cũng chẳng có lý do nào để cự tuyệt, đành khẽ gật đầu đồng ý.
Sau đó, cả hai chúng tôi cùng đi xuống tầng một.
Tiếng chuông cửa vẫn vang lên, không biết là người từ đâu tới.
Đi đến trước của, tôi nói vọng ra bên ngoài: “Ai đó?”
Tôi vừa dứt lời, từ ngoài cửa đã truyền tới một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn: “Là sư phụ đây!”
******
Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, làm cho thần kinh của tôi và Mộ Dung Ngôn đều căng thẳng.
Nhưng điều mà không ai ngờ tới là, lúc này, ngoài cửa nhà lại xuất hiện giọng nói của sư phụ tôi.
Là vị sư phụ đã nuôi tôi từ nhỏ đến lớn.
Nhưng bởi vì sư phụ trúng Yêu Độc của Nhật Nguyệt Tà Giáo, mà cuối cùng, tôi không thể không tự tay kết thúc sinh mạng của sư phụ mình.
Những ngày tháng sau đó, tôi đã đau khổ và bi thương đến nhường nào.
Và tôi cũng thường nhìn thấy sư phụ trong những giấc mơ của mình
Thật không ngờ, ở nơi này, thế mà tôi lại có thể nghe thấy giọng nói của sư phụ.
Tôi lập tức ngây người ra, có chút thất thần, cơ thể không kiềm chế được mà run lên một chút.
Mộ Dung Ngôn cũng có vẻ khá kinh ngạc, nhưng cô ấy không lên tiếng.
Mà ở ngoài cửa, tiếng của sư phụ lại truyền vào trong: “Tiểu Phàm, mau mở cửa.”
Giọng nói đó rất quen, mãi đến lúc này, tôi mới định thần lại.
Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng bỗng lộ ra vẻ vui mừng.
Tôi tiến lại gần cửa hơn, nói vọng ra: “Sư phụ, thật sự là người sao?”
“Thằng nhóc thối, không phải vi sư còn có thể là ai, mau mở cửa đi.” Giọng nói của sư phụ tiếp tục vang lên từ bên ngoài ngôi nhà.
Tôi hoàn toàn bị sốc, không ngờ lại gặp được sư phụ ở đây.
Tuy rằng trong lòng rất kích động, nhưng khi đi tới cửa, tôi vẫn cảnh giác chú ý tới tình hình bên ngoài.
Thông qua mắt mèo, tôi có thể nhìn thoáng qua quang cảnh ngoài cửa.
Kết quả là, tôi thực sự phát hiện ra, có một ông lão nhỏ bé đang đứng trước cửa.
Ông lão này mặc một bộ áo liệm màu đen, bộ dáng giống sư phụ tôi y như đúc, không phải sư phụ còn có thể là ai?
Tôi vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, không còn chút do dự nào, lập tức mở cửa nhà ra.