Đặc biệt là ở trên quan trường, thì lời thề chẳng đáng một xu, lời nói ra cũng chẳng khác gì là một tiếng rắm.
Người nào đi làm rồi, dù ít dù nhiều cũng đã từng hứa mấy lần, mà kết quả thì sao, ngủ một giấc dậy là quên sạch.
Nhưng trong cái ngành này của chúng tôi thì khác.
Nghề nghiệp của chúng tôi tin vào nhân quả, mà cái từ “Nhân quả” này nghe thì hư ảo nhưng thật sự tồn tại.
Hơn nữa, bây giờ chúng tôi còn đang trong trạng thái quỷ hồn, càng không dám thề thốt tùy tiện, nhất là lấy hồn cách của mình ra thề.
Cái này cũng chẳng khác nào đốt vàng mã nhang đèn, cắt máu làm chứng, thề với trời xanh ở trên dương gian cả.
Loại việc thế này, thật không phải là chuyện bạn có thể tùy tiện chơi đùa được.
Nếu làm không tốt, còn có thể đem chính mạng mình ra trả.
Nói trắng là, một khi đã thề thì phải tuân thủ.
Nếu dám vi phạm lời thề, thì chắc chắn sẽ phải nhận nhân quả báo ứng.
Thứ gọi là “nhân quả” này, nhìn thì nhìn không thấy, nhưng không phải là thứ người thường có thể tùy tiện chạm vào.
Đây cũng là lý do vì sao Lý Quỳ cứ nằng nặc bắt chúng tôi phải lấy hồn cách của mình ra thề, thì mới chịu hé răng.
Độc đạo trưởng nghe Lý Quỳ nói xong thì lập tức thấy khó chịu: “Muốn bắt chúng tao lấy hồn cách ra thề, mày đừng nằm mơ nữa.”
“Được thôi! Vậy các người cứ giết quách tôi đi! Dù sao tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần hy sinh vì Mắt Thánh và giáo chủ rồi.
Hơn nữa, các người nên biết rằng, tôi cũng không dám đảm bảo địa phủ này chỉ có mình tôi.
Tôi cũng không dám chắc chắn, ngoại trừ tôi ra, còn có giáo chúng nào khác biết được tin tức này hay không.
Một khi để giáo chủ biết được tin Khương Minh chuyển thế trước, thì cái đám tự xưng là danh môn chính phái kia, cứ chờ mà bị tiêu diệt đi”
Lý Quỳ nói chuyện rất tự tin, như thể ông ta đã chính mắt nhìn thấy vậy.
Mà chúng tôi nghe được câu nói ấy, đúng là có thể cảm nhận được nguy hiểm.
Thế lực của đám Mắt Quỷ mạnh ra sao, trong trận chiến ở núi Lang Nha, đều đã được bộc lộ rõ.
Phải biết rằng kia mới chỉ là một phân đà mới thành lập mà thôi, nếu đám Mắt Quỷ phát huy hết sức mạnh của mình, thế giới này tất đại loạn.
Hiện giờ Mắt Quỷ đang rình rập, một khi người thừa kế trở về, nhất định sẽ tạo ra một trận phong ba bão táp.
Làm một người trừ tà, một người duy trì trật tự và luật pháp của hai giới âm dương, chúng tôi không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều rơi vào trầm mặc.
Độc đạo trưởng và sư phụ liếc mắt nhìn nhau một cái, dường như chỉ thở dài rồi gật đầu.
Sau đó, tôi nghe thấy sư phụ nói: “Thôi được, chúng tôi đồng ý điều kiện cùa ông!”
Sư phụ đã lên tiếng đồng ý, tôi còn có thể nói gì được đây?
Lý Quỳ vẫn đang cười: “Vậy thì thề đi!”
Tuy rằng trong lòng của sư phụ và Độc đạo trưởng đều rất khó chịu, nhưng vẫn phải giơ tay phải lên.
Mộ Dung Ngôn lên tiếng nói trước: “Tôi - Mộ Dung Ngôn, hôm nay lấy hồn cách của mình ra thề.
Sau khi Lý Quỳ nói ra đáp án, sẽ không làm hại ông ta, còn thả ông ta rời đi. Nếu làm trái lời này, sẽ hồn phi phách tán.”
Lời thề như vậy, có thể nói là vô cùng ác độc.
Thấy Mộ Dung Ngôn đã lên tiếng, chúng tôi cùng đành lần lượt cất lời…
Sau khi chúng tôi hạ lời thề độc, trong lòng càng thêm khó chịu.
Nhưng Lý Quỳ lại cười rất vui vẻ, dùng tay đẩy trường đao của Độc đạo trưởng ra, sau đó đứng lên.
“Tuy rằng tôi không biết Mộ Dung Ngôn cô lại tới nơi này, nhưng cô phải biết rõ một điều, cô vẫn luôn bị Mắt Thánh giám sát.
Cô có thể sống đến tận bây giờ, đều là do giáo chủ và Mắt Thánh của chúng tôi mở lòng từ bi.” Lý Quỳ nhìn Mộ Dung Ngôn, bình tĩnh nói.
Mộ Dung Ngôn lại nhíu mày: “Nói vào vấn đề chính đi!”
“Được! Nói vào vấn đề chính. Tại sao chuyện cô được Mắt Thánh cứu ra khỏi Vong Xuyên có liên quan tới quyết định của cô trước mặt Phán Quan trong Điện Diêm Vương…”
Nói tới đây, Lý Quỳ tạm dừng một chút.
Mộ Dung Ngôn có chút trầm tư, nhưng không lên tiếng.
Sau đó, Lý Quỳ nói tiếp: “Tôi nghĩ cô cũng có thể đoán ra được rồi, đó là vì lời hứa hẹn 300 trước của cô.”
“Cô từng nguyện ý ở lại trong sông Vong Xuyên chờ đợi 300 năm, chờ đợi được gặp lại Khương Minh một lần nữa.”
Nghe đến đó, Mộ Dung Ngôn tỏ ra khó hiểu: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi và Mắt Quỷ?”
Nhưng khi nghe thấy lời này, trong đầu tôi lại xuất hiện một dòng suy nghĩ.
Không biết tại sao, bây giờ, cứ nhắc tới chuyện gì có liên quan đến Mộ Dung Ngôn, đầu óc tôi lại đặc biệt nhanh nhạy.
Chỉ nghe đến đây, tôi đã mơ hồ đoán ra được nguyên nhân.
Khương Minh là người kế thừa của Mắt Quỷ, nếu tà giáo Mắt Quỷ kia muốn có được sức mạnh của Mắt Quỷ, mở được Vực Sâu…
Nhất định phải tìm được Khương Minh một lần nữa, tức là khiến cho người nọ được đầu thai.
Mà Mộ Dung Ngôn đã lập lời thề trước điện Diêm La, bằng lòng ở lại đáy sông Vong Xuyên chịu dày vò suốt 300 năm, để chờ cơ hội gặp lại Khương Minh một lần nữa.
Phải chẳng Mắt Quỷ cứu người, chính là vì đã biết được lời thề này của Mộ Dung Ngôn?
Vì thế nó muốn lợi dụng Mộ Dung Ngôn, tìm ra kiếp sau của Khương Minh sau 300 năm?