Lý Quỳ nghe thấy thế, không dám có chút chần chừ nào, vội vàng tiến về phía trước.
Sư phụ, Độc đạo trưởng cùng với tôi đều đã lập lời thề, cho nên chỉ đành nhường đường cho ông ta rời đi.
Đối phương nhanh chóng bước đi được vài mét, nhưng lúc này, Mộ Dung Ngôn lại giơ tay lên.
Đột nhiên, một luồng hồn lực mạnh mẽ bắn ra.
Trong lúc Lý Quỳ hoàn toàn không đề phòng, cả người đã nhanh chóng ngã trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi cả kinh.
Tôi vội cất tiếng: “Thi Muội, em làm gì đó?”
Mộ Dung Ngôn lại bình tĩnh nói: “Không có việc gì, em chỉ dùng hồn lực để bắt ông ta lại thôi.”
“Trước khi chúng ta rời khỏi đây, tuyệt đối không thể cho ông ta rời khỏi căn nhà này.”
Nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi cảm thấy cũng có lý.
Chúng tôi cũng chẳng làm ông ta bị thương, cũng sẽ thả ông ta rời đi, chỉ là thời gian sẽ kéo dài thêm mấy ngày mà thôi.
Như vậy, cũng không tính là vi phạm lời thề đâu nhỉ?
“Không sai, tên này chính là giáo đồ của tà giáo Mắt Quỷ, hiện tại không thể để ông ta rời đi. Chúng ta phải giữ ông ta lại để đảm bảo rủi ro.” Độc đạo trưởng cũng nói.
Sau khi Độc đạo trưởng nói xong, còn kết ra một đạo chỉ kiếm, bắn lên trán của đối phương.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy một lá bùa xuất hiện giữa trán của Lý Quỳ.
Sau đó, tôi nghe Độc đạo trưởng nói: "Lá bùa này của tôi có thể tồn tại được mười ba ngày, sau mười ba ngày, ông ta sẽ tỉnh lại!"
Mười ba ngày, tôi nghĩ thế là đủ rồi!
Lúc này, trên tay tôi lại truyền tới một cảm giác mềm mại.
Quay đầu nhìn lại, tôi chợt phát hiện ra Mộ Dung Ngôn đang nắm lấy tay mình.
Thấy vậy, tôi có chút bối rối, nhưng lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Mộ Dung Ngôn vang bên tai: “Khương Minh chỉ là một vị khách qua đường khó quên trong ký ức của em mà thôi.”
“Còn anh, mới là người quan trọng nhất.”
“Em chỉ muốn cùng anh đi hết quãng đường còn lại.”
Mộ Dung Ngôn dùng một đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi, giọng điệu rất chậm, chất chứa sự dịu dàng, quan tâm.
Khi tôi nghe được lời thú nhận này, tất cả những sầu lo trước đó, trong nháy mắt đều đã tan biến sạch, chẳng còn sót lại chút gì.
Tôi đã yêu cô ấy, thì cần gì để ý tới những thứ ấy?
Hơn nữa, cô ấy cũng yêu tôi.
Về phần người tiền nhiệm tên Khương Minh kia, đã theo gió mà đi.
Tôi rất kích động, cũng rất cảm động.
Tôi ôm Mộ Dung Ngôn vào lòng, nói: “Đời đời kiếp kiếp, anh đều nguyện ý ở bên cạnh em.”
Tôi ôm Mộ Dung Ngôn thật chặt, Mộ Dung Ngôn đầu dựa vào vai tôi, cũng ôm lấy tôi.
“Em cũng vậy!”
Độc đạo trưởng và sư phụ nhìn thấy tôi và Mộ Dung Ngôn như vậy, đều không dám nhìn, hai ông lão này đều thấy xấu hổ thay.
Nhưng cuối cùng Độc đạo trưởng vẫn ho nhẹ hai tiếng: “Cái đó, cái đó, tôi cũng không muốn quấy rầy hai người làm gì đâu.”
“Nhưng tôi muốn nói là, dựa theo những gì mà Lý Quỳ kia vừa mới nói…”
Tiểu Phàm à! Có khả năng rất lớn, con chính là kiếp sau của cái người tên Khương Minh kia.”
“Có khả năng, con chính là người kế thừa mà tà giáo Mắt Quỷ đã cực khổ tìm kiếm suốt 300 năm qua…”
Tôi và Mộ Dung Ngôn phát hiện ra tình hình có chút không ổn, vội buông nhau ra.
Nghe thấy lời của Độc đạo trường, tôi lại không kìm được mà thấy khó chịu, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó nói thành lời.
Độc đạo trưởng vừa dứt lời, sư phụ cũng lên tiếng: “Đúng vậy! Năm chữ mạng thủy, quá khan hiếm, thậm chí còn hiếm hơn cả người có bát tự toàn âm.”
“Có một chu kỳ mười hai năm, trong mười hai con giáp, mới có sáu cung Âm.”
“Nhưng trong mười hai con giáp này, cũng chỉ có tuổi Tí và tuổi Hợi mà thôi.”
“Tiểu Phàm, bát tự của con toàn thủy, toàn âm, không cần sư phụ phải nói cũng biết hiếm đến mức nào.
Có lẽ duyên phận của con và Tiểu Ngôn đã được định sẵn từ trước, kiếp này chắc chắn sẽ gặp gỡ và yêu thương nhau, chỉ là mối tình này của các con sẽ rất khó khăn…”
******
Chỉ cần so sánh mệnh cách đặc biệt, đã vội cho rằng tôi chính là người tên Khương Minh kia, vậy thì có phải quá qua loa rồi không?
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng này.
Bởi vì người có mệnh cách như tôi, thật sự là rất hiếm thấy.
Xét về mặt xác suất, có khả năng rất cao, tôi chính là kiếp sau của anh chàng tên Khương Minh kia.
Đương nhiên, Mộ Dung Ngôn cũng đã nói rất rõ ràng.
Khương Minh chỉ là một người qua đường tồn tại trong ký ức của cô ấy, cho nên tôi có phải kiếp sau của người đó hay không, dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa?
Đối với chính tôi mà nói, có thể kiếp trước tôi có thực sự là Khương Minh.
Giờ tôi và Mộ Dung Ngôn đã gặp lại, có lẽ chính là sự sắp xếp của trời cao.
Chỉ là sự sắp xếp có chút lộn xộn, sắp xếp thế nào mà chúng tôi lại kết thành âm hôn.
Hiện tại, bởi vì kết âm hôn với người sống, cho nên chúng tôi không thể không tới địa phủ “ly hôn”, nói đi nói lại vẫn là nghiệt duyên.
Hơn nữa, trong khi cử hành nghi lễ, chúng tôi còn phải lập một lời thề chó má: không gặp lại, không yêu đương, hoàn toàn trở thành người xa lạ.
Cuối cùng còn phải đốt một lá bùa để thành công hóa giải minh ước giữa chúng tôi.
Nếu không, hai người chúng tôi cũng chỉ có thể chờ đợi lời nguyền giáng xuống.
Hoặc là tôi ăn hồn phách của Mộ Dung Ngôn, hay ngược lại, Mộ Dung Ngôn ăn hồn phách của tôi, hai chúng tôi hợp lại thành một, chỉ một người được sống.