Nhưng khi tôi duỗi tay muốn bắt lấy cậu ta, thì phát hiện tay của tôi đã trực tiếp xuyên thấu qua hồn phách của Lý Đại Sơn, căn bản không thể nắm lấy được.
Tôi đã liên tiếp thử nhiều lần nhưng tất cả đều thất bại.
“Sư phụ, con không bắt được!” Tôi có chút sốt ruột.
Cùng lúc đó, sư phụ và Độc đạo trưởng đã mở ra thiên nhãn.
Nhưng lúc này hồn phách của Lý Đại Sơn đã đi đến cửa.
Sắc mặt của sư phụ và Độc đạo trưởng tối sầm lại, bọn họ lần lượt lao lên, cố gắng ngăn cản hồn phách của Lý Đại Sơn.
Nhưng điều kỳ lạ là bọn họ cũng giống như tôi, đều không thể bắt được hồn phách của cậu ta.
Điều này thật sự rất kỳ quái và chúng tôi cũng không biết nguyên nhân là gì.
“Sư phụ, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi khó hiểu hỏi sư phụ.
Mà giờ phút này hồn phách của Lý Đại Sơn đã bước ra khỏi cửa và đi ra ngoài.
“Việc này, có lẽ đây không phải là hồn phách hoàn chỉnh, chỉ có hồn chứ không có phách.” Sư phụ đột nhiên nói.
Nhưng tôi cảm thấy chuyện này thật mông lung, chỉ có hồn chứ không có phách? Tình huống gì đang xảy ra thế này.
Nhưng lúc này tôi không có thời gian để tự hỏi, sư phụ liền nói với chúng tôi: “Đã quá muộn để gọi hồn của cậu ta quay trở lại, chỉ có thể đuổi theo cậu ta!”
Nói xong, sư phụ lập tức xông ra ngoài.
Lúc này Độc đạo trưởng cũng nói với bà Lý đang ở trong phòng: “Bà hãy bảo vệ thân thể của con trai bà, chúng tôi sẽ quay trở về!”
Nói xong, Độc đạo trưởng mang theo Phong Tuyết Hàn cùng nhau đuổi theo.
Tôi cũng không chần chừ, nhìn Lý Đại Sơn một cái cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng bây giờ là ban đêm, sắc trời tối đen, vừa mới chạy ra khỏi nhà thì việc di chuyển của tôi đã gặp rất nhiều khó khăn.
Vì vậy, tôi đã nói với Phong Tuyết Hàn: “Lão Phong, chấm cho tôi một chút nước mắt trâu, để tôi mở thiên nhãn!”
Phong Tuyết Hàn nghe tôi nói xong, thì sửng sốt: “Không phải cậu đã mở thiên nhãn rồi sao?”
“Không có? Tôi quên mang theo nước mắt trâu.” Tôi nói thẳng.
Phong Tuyết Hàn giật mình nói: “Làm sao cậu có thể nhìn thấy hồn phách của Lý Đại Sơn trong khi cậu chưa mở thiên nhãn?”
Tôi xấu hổ không biết phải trả lời Phong Tuyết Hàn như thế nào vì tôi cũng không rõ nguyên nhân.
Tôi lắc đầu nói mình không biết, tôi nhận lấy nước mắt trâu, sau đó nhanh chóng chấm vào mí mắt của tôi.
Mí mắt truyền đến một chút mát lạnh, thiên nhãn đã mở ra.
Lúc này, tầm nhìn của tôi đã trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, ở phía trước hồn của Lý Đại Sơn cũng đã di chuyển nhanh hơn.
Theo sau là sư phụ và Độc đạo trưởng, bọn họ đã chạy được một chặng đường khá xa.
Phong Tuyết Hàn và tôi chỉ có thể tăng tốc để bắt kịp sư phụ và những người khác.
Chúng tôi phát hiện hồn của Lý Đại Sơn đang đi về phía đập chứa nước, hiển nhiên đó chính là nơi mà ban ngày chúng tôi đã đến điều tra.
“Sư phụ, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
Sư phụ vừa chạy vừa trả lời: “Mọi chuyện đã khác với những gì chúng ta nghĩ, bây giờ chúng ta chỉ có thể đuổi theo rồi nói sau! Dù thế nào đi chăng nữa, miễn là chúng ta nhìn thấy được đối phương thì vấn đề sẽ được giải quyết."
Tôi "Vâng" một tiếng, sau đó chạy theo phía sau sư phụ.
Sau khoảng một giờ, chúng tôi chạy theo hồn của Lý Đại Sơn đến nơi mà chúng tôi đã đến vào ban ngày.
Vào đêm khuya, nơi này trở nên vô cùng lạnh lẽo, không khí vô cùng ẩm thấp, giống như một bãi tha ma.
Mọi người cẩn thận một chút, âm khí ở đây rất dày đặc!” Độc đạo trưởng nói.
Đồng thời, ông cũng ra hiệu cho mọi người đi chậm lại, rõ ràng đối phương đang ở quanh đây.
Vì vậy, chúng tôi đã cố tình kéo dài khoảng cách và từ từ tiến lại gần chỗ đó.
Nhưng khi đến gần bãi tha ma, từ xa chúng tôi đã phát hiện hồn của Lý Đại Sơn đang đứng dưới gốc cây, cũng không cử động.
Mà cái cây đó chính là nơi tôi đã tìm thấy bia mộ vào ban ngày.
“Sư phụ, cậu ta bị làm sao vậy?" Phong Tuyết Hàn hỏi Độc đạo trưởng.
Độc đạo trưởng lắc đầu: “Sư phụ còn chưa rõ ràng lắm, trước tiên chúng ta quan sát một chút rồi lại nói!”
Mọi người đều không dám manh động, chỉ lẳng lặng trốn trong bụi cây chờ đợi.
Khoảng năm phút sau, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi tới từ bốn phía.
Xung quanh những gò đất nhỏ đang bốc lên từng luồng khí đen.
Khí đen rất mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy sau khi đã mở thiên nhãn, không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau khi chúng tôi nhìn thấy khí đen, sư phụ thấp giọng nói một câu: “Nhanh nín thở, bọn họ đang tới đấy!”
Lòng tôi “Phanh phanh phanh” nhảy dựng lên, nghe sư phụ nói như vậy, tôi vội vàng nín thở, không dám thở mạnh.
Sau khi những luồng khí đen xuất hiện, dưới gò đất nhỏ dần dần hiện ra từng người một.
Tổng cộng có năm gò đất nhỏ, liền đi ra năm người.
Năm người này lần lượt là ba nam hai nữ, trong đó có ba người đàn ông trung niên, hai người còn lại là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.