Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1394

Chương 1394 Chương 1394

Ngặt nỗi vừa rồi cơ thể của tôi suy yếu quá, không thể nói chuyện bình thường được.

Hiện giờ tôi đã khá lên được một chút, cho nên hai người họ vội nói ra điều nghi hoặc trong lòng.

Tôi cũng chẳng muốn giấu giếm sư phụ và Độc đạo trưởng làm gì.

Tôi bèn nói thẳng với sư phụ và Độc đạo trưởng:

“Sư phụ, Độc tiền bối, sở dĩ vừa rồi con xảy ra chuyện như vậy, là bởi vì Kỳ Lân tiền bối thức tỉnh.”

“Kỳ Lân tiền bối?” Sư phụ ngạc nhiên.

Tôi trực tiếp gật đầu: “Đúng vậy, là Kỳ Lân tiền bối. Ông ấy chính là mảnh tàn hồn tồn tại trong miếng vảy có ghi lại Hỏa Thiên Công kia …”

Tôi nói đến đây, thấy sắc mặt của sư phụ và Độc đạo trưởng đã trở nên nghiêm trọng.

Trong mắt hai vị sư phụ còn nổi lên một nỗi khiếp sợ.

Tôi lại bình tĩnh nói tiếp: “Bởi vì con đã tu thành Hỏa Thiên Công, nên ngẫu nhiên sẽ liên hệ được với Kỳ Lân tiền bối.

Thi thoảng, thông qua giấc mơ, con còn có thể vô thức tiến vào một khoảng không hư ảo.

Ở nơi đó, tiền bối nói với con, khi còn sống, ông ấy chính là một con Kỳ Lân thánh thú.

Thân thể của tiền bối nay đã hóa thành một thanh bảo kiếm tuyệt thế, rơi vào trong hồ Trọng Tuyền.

Mà mảnh vảy ngược trên người ông ấy, tạm thời có thể ghi lại được công pháp mạnh mẽ của chủ nhân của tiền bối, cũng có thể lưu giữ được một mảnh tàn hồn còn sót lại của tiền bối.

Trước khi tới đây, Kỳ Lân tiền bối đã tỉnh lại.

Đồng thời, ông ấy còn nhờ con, sau khi hoàn thành được nghi thức, hãy tìm lại thân thể cho ông ấy, để chút tàn niệm còn lại của tiền bối được quay lại với bản thể.”

Tôi kể lại chi tiết cho ba người họ nghe những gì Kỳ Lân tiền bối đã nói với mình.

Ba người họ nghe xong, đều rất khiếp sợ.

Loài Kỳ Lân này vừa là thụy thú, cũng là thánh thú.

(*)Thuỵ thú là tên gọi những con thú mang lại điều phúc lành ở thời cổ đại Trung Hoa, có 4 đặc trưng tiêu biểu của loài linh thú: Có vảy giống loài cá, có cánh giống loài chim, có đuôi giống loài dã thú có giáp cứng giống loài giáp xác.

Dân gian cho rằng thụy thú chính là bốn loài: Long (rồng), Lân (kỳ ân), Quy (rùa), Phượng hay còn gọi là Phụng (phượng hoàng).

Đây là thần thú lớn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chỉ có thần tiên mới khống chế được.

Nhưng một sinh vật như vậy sẵn sàng biến thành một thanh bảo kiếm cho người khác sử dụng ư?

Người có thể điều khiển thanh kiếm của thánh thú này rốt cuộc là ai?

*********

Mộ Dung Ngôn cũng biết một chút về cảnh tôi đã gặp trong mơ, nhưng không biết chi tiết.

Lúc này nghe tôi kể lại một cách rõ ràng, tỉ mỉ, cô ấy không khỏi giật mình tặc lưỡi.

Sư phụ vô cùng kích động: “Tiểu Phàm, nếu con đã nói như vậy…

Vậy công pháp ghi trên chiếc vảy lân được chúng ta giữ gìn và lưu truyền đó, lẽ nào chính là tiên pháp hay sao?”

Tôi không ngạc nhiên khi thấy sư phụ lại kích động như vậy.

Bởi lúc ấy, sau khi tôi biết được chuyện này, cũng khiếp sự y như vậy.

Nhưng sự thực chính là như thế.

Tôi gật đầu với sư phụ: “Vâng, cũng có thể nói như vậy.

Tuy rằng Kỳ Lân tiền bối đã không còn nhớ được bao nhiêu ký ức, những con đoán người có thể khống chế được Kỳ Lân tiền bối chắc chắn rất lợi hại.

Người nọ hẳn không phải là người phàm, tất nhiên, sức mạnh cũng phải sánh ngang với thần tiên.”

Tôi nói ra những phân tích và hiểu biết của mình về sức mạnh của Kỳ Lân tiền bối.

Liên kết những cảnh tượng đáng sợ tôi đã gặp trong mơ với chuyện đã xảy ra ở thôn Dã Quỷ, nếu không có Kỳ Lân tiền bối lên tiếng nhắc nhở…

E là mấy người chúng tôi đã bị mắc kẹt trong ảo cảnh của thôn Dã Quỷ, trở thành kẻ chết thay cho người khác rồi.

Sư phụ hít ngược một ngụm khí lạnh, vô cùng sợ hãi.

Còn Độc đạo trưởng vẫn hỏi tiếp: “Nếu nói như vậy, sở dĩ lúc trước hồ Trọng Tuyền xảy ra dị biến, là bởi vì Kỳ, Kỳ Lân tiền bối sao?”

Tuy rằng lúc ấy tôi đã mơ mơ màng màng, nhưng tôi vẫn có thể đoán được sơ bộ.

Tôi liền gật đầu với Độc đạo trưởng: “Hẳn là như vậy, khi ấy Kỳ Lân tiền bối trong đầu con đã thức tỉnh.

Ông ấy nói có thể cảm nhân được cơ thể của mình, nhưng ngay sau đó lại nói rằng mình đã chết.

Rồi tiền bối bắt đầu tức giận, không thể kiểm soát được bản thân.

Vì thế mới khiến cho Hỏa Thiên Công trong người con bắt đầu tự động vận hành và mất kiểm soát, cuối cùng xuất hiện một chút sự cố.”

Tôi cứ đúng sự thật mà nói, nhưng ba người còn lại sau khi nghe xong lại không khỏi sửng sốt.

Lượng thông tin hơi lớn, nên trong thời gian ngắn họ không thể tiếp thu hết được.

Phải mất một lúc lâu, sư phụ mới lấy lại bình tĩnh được.

Sư phụ nói với tôi: “Tiểu Phàm, nói như vậy, Kỳ Lân tiền bối đang ở bên trong cơ thể con sao?”

Tôi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Chắc là như vậy, nếu không con cũng không thể nghe được giọng nói của ông ấy.”

Sư phụ vừa nghe tôi nói thế, đột nhiên vỗ đùi một cái: “Có rồi!”

Tôi, Độc đạo trưởng và cả Mộ Dung Ngôn nhìn thấy sư phụ đột nhiên hưng phấn như vậy, bỗng có chút bối rối.

Tôi cất tiếng hỏi: “Sư phụ, người có gì cơ?”

“Đúng vậy? Lão Đinh, ý ông muốn nói là gì?” Độc đạo trưởng cũng mở miệng.

Mộ Dung Ngôn cũng tò mò nhìn sư phụ chằm chằm, cô ấy muốn muốn nghe xem sư phụ đang nghĩ gì.

Bình Luận (0)
Comment