Rất nhiều tàn hồn đều tồn tại dưới hình thức như vậy.
Cần phải có tình huống đặc biệt mới có thể tức tỉnh họ.
Nếu dựa theo lời Mộ Dung Ngôn nói, tình hình hiện tại cũng chẳng khác gì.
Vậy lẽ nào phải tới gần hồ Trọng Tuyền, tới gần thân thể của Kỳ Lân tiền bối thì mới có thể gọi được ông ấy hay sao?
Nghĩ đến đây, tôi liền nói với mọi người: “Nói như thế, chúng ta cần phải tiếp tục tới gần hồ Trọng Tuyền.
Chỉ có như thế, mới có thể thức tỉnh được tiền bối thêm một lần nữa, sau đó mới có thể nói chuyện hợp tác với ông ấy được.”
*******
Mộ Dung Ngôn nghe tôi nói xong, nhanh chóng gật đầu, nói:
“Không sai, ý của em chính là như vậy!
Trước đó khi tới Viện Bảo Tàng Phong Đô, tiền bối đã bị kích thích mà thức tỉnh rồi.
Như vậy, chúng ta phỏng đoán một chút, có phải chúng ta cần phải tiếp tục tới gần hồ Trọng Tuyền, hoặc là tiến vào Viện Bảo Tàng Phong Đô thêm lần nữa?”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn nhìn mọi người.
Tất cả chúng tôi sau khi nghe xong đều khẽ gật đầu, cảm thấy cô ấy nói rất đúng.
Chuyện tới nước này, chúng tôi cũng chẳng thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Hoặc là nói, căn bản là không có cách nào khác.
Hiện giờ, Kỳ Lân tiền bối có lẽ chính là hy vọng duy nhất của chúng tôi rồi.
Chỉ có sự trợ giúp của một đấng siêu việt như Kỳ Lân tiền bối, chúng tôi mới có thể tránh được ánh sáng đen của Hắc Quang Bảo Kính kia.
Sau đó, mới có thể lặng lẽ tiến vào trong hồ Trọng Tuyền, hoàn thành nghi thức cuối cùng.
Nghĩ đến đây, mọi người đều cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện được.
Ai nấy đều nhất trí tán thành, quyết định tìm cơ hội để tiến vào trong Viện Bảo Tàng Phong Đô lần nữa.
Còn về phần thời gian hành động, tam thời chưa thể xác định được.
Hiện tại, chuông cảnh báo bên hồ Trọng Tuyền đã vang lên, toàn bộ thành Phong Đô đều bị giới nghiêm.
( Giới nghiêm: cấm hoặc hạn chế người, phương tiện đi lại và hoạt động vào những giờ nhất định hoặc những khu vực nhất định, trừ trường hợp được phép theo quy định của người có thẩm quyền; thường là cấm đi lại vào ban đêm.)
Lúc này mà quay trở lại Viện Bảo Tàng Phong Đô, chẳng khác nào chúng tôi tự chui đầu vào lưới cả.
Bởi vậy, sư phụ nói:
“Tiểu Phàm, Tiểu Ngôn. Bên ngoài đang điều tra rất gắt gao, mấy ngày tới đây các con cũng đừng đi ra ngoài nữa.
Cứ ở lại nhà nghỉ này mà xem TV, chờ đợi chúng ta gửi tin tức cho các con.”
Nghe sư phụ dặn, tôi trực tiếp trả lời: “Con đã biết rồi sư phụ, mọi việc đều nghe theo người!”
Sư phụ gật đầu, không nói gì nữa.
Mà cùng lúc này, Độc đạo trưởng đã mở TV lên.
Đồng thời, Độc đạo trưởng còn nói: “Bản tin thời sự buổi tối sẽ sớm bắt đầu thôi.
Trong thành Phong Đô bỗng phát sinh ra một sự việc lớn như thế, hơn nữa từ bây giờ còn cấm đi lại vào ban đêm rồi.
Tin tức này chắc chắn sẽ được thời sự thông báo, chúng ta cứ chờ xem bản tin hôm nay có gì.”
Trong lúc Độc đạo trưởng đang nói, TV đã mở lên.
Tuy nhiên TV tại địa phủ lại có chút khác so với TV ở trên dương gian của chúng tôi.
Màu sắc chủ đạo của địa phủ là màu xám, không lộng lẫy nhiều màu sắc như trên dương gian.
Mấy chương trình được phát trên TV cũng gần như giống nhau.
Ngoại trừ hai màu xám và đen ra, màu xanh lục và màu đỏ là những màu xuất hiện nhiều nhất.
Màu sắc giống như trên người những người nộm bằng giấy vậy, xanh xanh đỏ đỏ, lại còn kết hợp với màu đen và màu xám nữa.
Lúc này, vừa đổi kênh đã đúng ngay kên tin tức của thành Phong Đô.
Người dẫn chương trình này là một cặp nam nữ, đều đã tầm tuổi trung niên.
Bọn họ mặc một bộ áo liệm kiểu dáng công sở màu xám, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tôi chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra được, người dẫn chương trình nam kia, thế mà lại là một vị MC nổi tiếng họ Vương đã qua đời cách đây rất nhiều năm.
Trời ạ, anh ấy thực sự đúng là chuyên về lĩnh vực này.
Không ngờ tới sau khi chết rồi, người nọ lại có thể trở thành người dẫn bản tin thời sự tại địa phủ.
Còn về nữ MC kia, tôi không biết cô ấy.
Cùng lúc ấy, giọng nói quen thuộc của nam MC họ Vương kia vang lên:
“Các bạn khán giả thân mến, xin chào mọi người, đây là bản tin thời sự của địa phủ.”
Ngay sau đó, nữ MC nọ đã tiếp lời:
“Nội dung bản tin hôm nay như sau: Hồ Trọng Tuyền đột nhiên xảy ra dị tượng, toàn thành Phong Đô bị cấm đi lại vào ban đêm.
Thập Điện Đại Vương gặp gỡ. Mười tám tầng địa ngục cùng đóng cửa.
Tình trạng câu hồn của Hắc Bạch Vô Thường. Bà Ngưu cả đời tích đức, Mã Nhị Cẩu lại có lối sống tồi tệ.
Tình hình rút thăm đầu thai tại Cầu Nại Hà và Giếng Luân Hồ, cùng với bản tin nhanh về phương Tây…”
Đây là lần đầu tiên tôi xem tin tức tại địa phủ, tuy rằng bối cảnh đã được thay đổi và một số lời dẫn cũng đã khác.
Nhưng quá trình đưa tin và phương pháp tự thuật vẫn thế.
Thật ra cũng chẳng khác gì khi tôi xem bản tin thời sự ở trên dương gian là mấy.
Tuy nhiên nội dung bản tin mà nữ MC kia nói ra lại thu hút được sự chú ý của tôi.
Ngay nội dung đầu tiên chính là tin tức liên quan tới hồ Trọng Tuyền, sau đó chính là cuộc gặp gỡ của Thập Điện Đại Vương, cùng với tin mười tám tầng địa ngục,…