Ví dụ như hai vị du khách chúng tôi đã từng gặp được ở sảnh lớn, họ tới đây chính là vì Âm Thảo Hoàng Tuyền.
Lúc này đã có mấy vị khách không thể kiên nhẫn thêm được nữa, lập tức lên tiếng thúc giục: “Đừng nhiều lời nữa, bắt đầu đi!”
“Đúng thế, ông đây tới nơi này chính là vì Âm Thảo Hoàng Tuyền đấy!”
“Ra giá đi! Trong số chúng ta, ai có thực lực thì âm thảo là của người đó!”
“Đúng vậy, mau bắt đầu đi…”
“Dong dong dài dài, nói nhảm nhiều quá…”
“…”
Những người có mặt đều là những người nổi tiếng và giàu có ở thành Phong Đô, có người vừa sinh ra đã giàu có rồi.
Sau khi xuống đây, vì công đức hoặc một số lý do nào đó, họ lại càng trở nên giàu có hơn.
Cũng có một số người trong số họ bắt đầu bằng việc kinh doanh nhỏ ở thành Phong Đô, và trở thành ông chủ lớn nhờ sự nhạy bén trong kinh doanh của họ.
Tóm lại chỉ có thể miêu tả họ bằng hai từ: giàu có.
Người bán đấu giá thấy tình hình ngày càng mất kiểm soát thì cũng thôi không nói nhảm nữa.
Trực tiếp bảo người đem một chiếc hộp lên bục cao.
Sau khi mở hộp ra, tôi liền nhìn thấy một cây cỏ.
Cây cỏ này có màu trắng đục, dài khoảng chừng một mét.
Cả cây chỉ có một chiếc lá, thêm vài nhánh cây ít ỏi, phần dưới cũng chỉ có chút rễ.
Toàn là màu trắng, chỉ có thế thôi.
Trong khi trưng bày, người bán đấu giá đã nói:
“Âm Thảo Hoàng Tuyền, giá khởi điểm là 800 tỷ, mỗi một lần giơ bảng là thêm 100 tỷ.”
Giá của bảo bối cuối cùng đương nhiên sẽ cao, phương thức đấu giá đương nhiên cũng khác.
Nhưng cũng ngăn cản được sự nhiệt tình của rất nhiều người có tiền bên dưới, đặc biệt là khi nghe tới công hiệu của loài cỏ này.
300 năm quỷ thọ, cộng thêm tăng cường hồn lực.
Điều này giống như ăn nó để kéo dài tuổi thọ, kéo dài tuổi xuân, trẻ ra được hai mươi tuổi vậy.
Khi những người đàn ông giàu có ở độ tuổi năm mươi và sáu mươi nhìn thấy thứ này, đương nhiên là rất động tâm rồi.
Một lão quỷ đột nhiên cất tiếng: “1000 tỷ.”
1000 tỷ, đã quả là một cao số cao ngất trời.
Tuy rằng đây là minh tệ, nhưng cái giá này cũng cao vượt mình bình thường rất nhiều lần rồi.
Kết quả, người kia còn chưa kịp thở một hơi, giá thầu thứ hai đã vang lên: “1300 tỷ.”
Việc tăng giá trực tiếp 300 tỷ rõ ràng là nỗ lực đấu tranh quyết liệt, người thứ hai này chắc muốn dùng một đòn đánh chết ý chí của đối thủ.
Kết quả, âm thanh đấu thầu phía sau không hề dừng lại.
“1400 tỷ minh tệ.”
“1500 tỷ minh tệ.”
“1800 tỷ minh tệ.”
“2000 tỷ.”
“2100 tỷ minh tệ.”
“…”
Lúc này, sức nóng trong phòng đấu giá đã lên đến đỉnh điểm.
Lúc này tôi mới hiểu ra, mười bảy món đầu tiên không không có ai ra giá cao hơn tôi, không phải vì người ta không dám lên tiếng.
Mà là vì đám quỷ giàu có này không thèm để ý tới mấy món đồ kia.
Bởi vì hiện tại, chỉ tính riêng số lẻ trong giá khởi điểm của món đồ thứ mười tám này, đã nhiều hơn giá của mười bảy món đồ trước đó cộng lại rồi.
Rõ ràng, đám quỷ giàu có này, hôm nay chỉ có một mục tiêu duy nhất.
Đó chính là món vật phẩm đấu giá cuối cùng, Âm Thảo Hoàng Tuyền.
Tuy nhiên, bởi vì thứ này quá mức quý hiếm, lại còn bị Kỳ Lân tiền bối chỉ mặt gọi tên.
Cho nên hôm nay, tôi nhất định phải dành được âm thảo này.
Đang lúc hội trường náo nhiệt nhất, mọi người còn đang hoang mang về con số 2000 tỷ, tôi đã thình lình giơ bảng lên và hét to: “10.000 tỷ.”
Mục tiêu của tôi rất rõ ràng, giành chiến thắng chỉ trong một lần.
Tôi sẽ rời đi ngay khi lấy được thứ này, tôi không muốn trì hoãn hay lãng phí thời gian ở đây thêm chút nào nữa.
Ngay khi tôi vừa hô 10.000 tỷ minh tệ, toàn trường lập tức im phăng phắc.
Khung cảnh vừa rồi thật sôi động, giờ đã tràn ngập sự hoang mang.
Trong số những người giàu có nhất tại thành Phong Đô, người có nhiều tiền nhất cũng chỉ dám hét mấy nghìn tỷ thôi, nhưng tôi lại trực tiếp bỏ vào đó thêm một con số không, đưa lên con số hàng chục ngàn tỷ.
Tất cả bọn họ đều sững sờ, cả đám nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Có người ngồi ngay gần tôi, còn phải vô thức hỏi lại: “Cậu, cậu mới nói bao, bao nhiêu cơ?”
Khóe miệng tôi cong lên: “10.000 tỷ.”
Âm thanh vang vọng khắp hội trường, ù ù bên tai mọi người, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng hít khí lạnh hoặc tiếng thở dốc của vài quỷ hồn.
Hành động này đã bao lâu rời họ chưa thực hiện, vậy mà hôm nay lại phải làm ra.
Giờ phút này, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được niềm vui được trở thành một người giàu có.
Hóa ra có tiền lại là một chuyện sảng khoái như thế.
Đặc biệt là khi tôi thấy cách những người giàu có tại địa phủ nhìn mình, tôi chỉ cảm nhân được sự chua chát trong những ánh mắt ấy.
Tôi phải làm sao đây, trong thẻ rõ ràng có tiền, nhưng tiêu mãi vẫn không hết…