Ông ta nghĩ rằng mình là người giàu nhất ở đây.
Trừ khi mấy người giàu có hàng đầu trong vòng tròn xuất hiện, nếu không sẽ không có ai ở đây nhiều tiền bằng ông ta.
Hơn nữa với khuôn mặt xa lạ của tôi, điều đó càng không có khả năng xảy ra.
Nhưng ai biết người bán đấu giá lại xấu hổ cười rồi nói:
“Ông chủ Ngưu, xin ngài đừng nóng nảy.
Vị khách số 98 không chỉ có tiền, mà còn vô cùng giàu có, là một người siêu giàu trong địa phủ của chúng ta.
Bởi vì, bởi vì anh ta là người nắm giữ thẻ đen VIP cấp bạch kim."
Khi nói ra câu cuối cùng, ngay cả ánh mắt của người bán đấu giá cũng tràn ngập ngọn lửa hừng hực.
Thẻ đen VIP cấp bạch kim, nhìn khắp toàn bộ lịch sử địa phủ mấy trăm năm qua, số lượng không có mấy cái.
Có thể thấy chủ nhân của tấm thẻ đen này giàu có đến mức nào.
Kết quả vừa dứt lời, hội trường lập tức giống như một quả bom, trực tiếp nổ mạnh.
Sắc mặt mọi người đột nhiên cứng đờ.
Sau đó lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên và khiếp sợ, tất cả đều nhìn tôi với vẻ mặt khó tin.
Coi như trong hội trường này mà nói, hiện tại ông chủ Ngưu là người giàu nhất.
Nhưng dù rất giàu và kiểm soát phần lớn ngành du lịch ở thành Phong Đô.
Nhưng thẻ đen mà ông ta cầm cũng chỉ là thẻ đen sơ cấp cấp đồng mà thôi.
Sự khác biệt giữa thẻ đen sơ cấp cấp đồng và thẻ đen VIP cấp bạch kim không chỉ kém một chút, hơn nữa còn có thêm một cái VIP ở giữa.
Trong chốc lát, vẻ mặt của ông chủ Ngưu đã trở nên nghiêm túc.
Theo như hiểu biết của ông ta, có thể nhận được thẻ đen cấp bạch kim.
Tài sản lưu động hiện tại nhất định phải tính bằng đơn vị "Triệu", tức là bắt đầu từ trăm triệu.
Nhưng tổng tài sản hiện tại của ông chủ Ngưu này còn chưa vượt qua một trăm tỷ.
Chỉ cần chi ra mười nghìn tỷ tài sản lưu động thôi thì liền giống như thương gân động cốt vậy.
Đối mặt với người nắm giữ thẻ đen VIP cấp bạch kim này, chút tài sản này của ông ta.
Thật ra này giống như chơi nhà chòi vậy, một số lẻ của người ta cũng có thể đập chết ông ta rồi.
Nhưng còn ông ta thì sao? Trông ông ta từ nãy đến giờ giống như một thằng ngốc vậy.
Thế nhưng lại nghi ngờ một người sử dụng thẻ đen VIP cấp bạch kim không có tiền?
Đây là hành động nực cười và ngu ngốc đến mức nào?
Trong một khoảnh khắc, ông chủ Ngưu có loại xúc động muốn một tát chết mình.
Khi đối mặt với tôi, da mặt ông ta càng thêm run rẩy, khó để nói nổi một câu ...
********
Là một quỷ hồn cực kỳ giàu có, là một người giàu nhất địa phủ hiện tại.
Hơn nữa tài sản còn nhiều gấp mấy lần so với người giàu đứng thứ hai, đôi khi tôi thực sự có suy nghĩ muốn ở lại nơi này.
Ở chỗ này tôi chính là người giàu nhất, ở chỗ này tiền bạc đối với tôi thực sự chỉ có thể coi là một con số.
Ở chỗ này, tôi thực sự có thể tiêu tiền không chớp mắt, mua đồ không cần nhìn giá.
Nhìn những người giàu có đang ngơ ngác tại hội trường, tôi tựa người vào ghế, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự tin.
Cuối cùng bình tĩnh nói với người bán đấu giá ở xa: "Bây giờ có thể thành giao được chưa?"
Vừa dứt lời, người bán đấu giá trên đài cao chợt tỉnh táo lại.
Anh ta nói với giọng vô cùng tôn kính: "Có thể, có thể."
Nói xong, người bán đấu giá dùng búa gõ xuống:
“Âm Thảo Hoàng Tuyền, thành giao, vị khách quý số 98.
Xin vui lòng đến hậu trường ngay để thanh toán tiền cũng như nhận vật phẩm."
Lúc nghe được từ "thành giao", tôi cảm thấy cả người đều thoải mái.
Đồng thời gật đầu bày tỏ sự đồng ý với người bán đấu giá.
Hai loại bảo vật chí âm, một là viên Bạch Cốt Châu, một là gốc cây Âm Thảo Hoàng Tuyền.
Có hai thứ này chắc là đủ để hồn phách của Kỳ Lân tiền bối sẽ khôi phục được lực lượng của mình.
Bây giờ chúng tôi không cần phải tiếp tục ngồi đây nữa.
Bởi vì những gì chúng tôi muốn đã đạt được rồi.
Vì vậy lúc này bốn người chúng tôi lần lượt đứng dậy.
Sau đó dọc theo bậc thang mà rời khỏi đây trước sự chứng kiến của mọi người.
Vẻ mặt của cậu ấm mập mạp họ Vương trước đó đã cạnh tranh với tôi trông vô cùng lo lắng.
Trước đó gã còn nghĩ sau khi làm xong việc sẽ dạy cho tôi một bài học.
Giờ thì tốt rồi, người ta lại là người nắm giữ thẻ đen VIP cấp bạch kim.
Đừng nói đến việc dạy một bài học, người ta không dạy gã một bài học là tốt lắm rồi.
Còn những người giàu khác, họ cũng chỉ dám mở to hai mắt nhìn theo.
Trong lúc nhất thời không có gì để nói, cũng không dám nghị luận sôi nổi nữa.
Sắc mặt lão quỷ nhà giàu kia âm trầm, cúi đầu xuống.
Nhưng tôi thậm chí còn không thèm nhìn đến họ, vừa rời khỏi chỗ ngồi đã có nhân viên công tác dẫn đường.
Thông qua cánh cửa nhỏ bên cạnh có thể đi thẳng vào hậu trường.
Sau đó, tôi nhìn thấy những món đồ mình đã chụp vào tay trước đó.
Tổng cộng mười tám món, hiện tại có rất nhiều nhân viên công tác và nhân viên an ninh đứng hai bên trái phải.
Lúc này, một người đàn ông trông giống như quản lý đi tới.
Vẻ mặt đầy ý cười, ông ấy đưa tay về phía tôi một cách thân thiện: "Xin chào ngài, đồ của ngài đã được chuẩn bị tốt. Xin hỏi ngài muốn tự mình mang đi hay để chúng tôi giao hàng đến tận nhà?"