Trong lòng khó chịu không thể giải quyết được. Chỉ có nỗi đau, không có sự an ổn.
Tôi khẽ lẩm bẩm: Thiện ác cuối cùng sẽ có quả báo, không phải không đến, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Nói xong, tôi bám vào hàng rào của cây cầu gỗ, tiếp tục đi về phía trước.
Tôi nhìn sông Vong Xuyên cuồn cuộn dưới cầu, nước sông mãnh liệt.
Mơ hồ còn có thể nhìn thấy có vô số bóng người đang kích động ở dưới nước.
Tôi biết, có vô số quỷ hồn ở dưới sông Vong Xuyên.
Truyền thuyết nói rằng, những người đó vì yêu một người, nên đều bằng lòng ở dưới cầu Nại Hà này.
Ở dưới sông Vong Xuyên chịu đựng dòng nước cọ rửa mấy trăm năm, nhìn người mình yêu đi qua cầu hết kiếp này đến kiếp khác.
Chờ đến khi thời hạn kết thúc, đổi lấy kiếp sau có cơ hội được đoàn tụ với người mình yêu.
Tôi nhìn những bóng người ở dưới sông Vong Xuyên, trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Nhưng không biết tại sao, trong đầu tôi lại có cảm giác đau đớn rất khó giải thích được.
Giống như có ký ức nào đó đã bị khóa lại, càng nghĩ đến thì đầu càng đau.
Tôi ôm đầu: "Mình bị sao vậy? Sao, sao lại đau thế này? Còn có, một loại cảm giác đau buồn nữa?"
Tôi không rõ lắm mình bị làm sao, nhưng khi đang đi trên cây cầu này.
Đặc biệt là khi nhìn xuống mặt nước sông Vong Xuyên, trong lòng có một cảm giác hụt hẫng.
Tôi không biết tại sao, sau khi hít một hơi thật sâu, tôi tiếp tục tiến về phía trước.
Cầu Nại Hà rất dài, giống như một đời người vậy.
Từng bước một, đều sẽ đến đích.
Dần dần, tôi cũng đi bộ sang đầu bên kia cầu, bước ra khỏi cầu Nại Hà.
Quay đầu nhìn lại, cầu Nại Hà vẫn lắc lư như cũ.
Nhưng tôi biết rất rõ, đi trên cầu Nại Hà vô cùng ổn định và vững chắc, không hề có một chút xóc nảy nào.
Tôi không suy nghĩ nữa mà quay đầu lại bước tiếp về phía trước.
Lúc này, những quỷ hồn đã đi qua cầu Nại Hà và cầu Ô Nại sẽ tụ tập lại với nhau và tiếp tục đi về phía trước.
Cách chúng tôi khoảng năm sáu trăm mét có một ngã tư.
Ở đó có một tảng đá khổng lồ đủ màu sắc, chắc đó là Tam Sinh Thạch trong truyền thuyết.
Đó cũng là nơi tôi rẽ ngang để đến thành Uổng Tử ...
******
Truyền thuyết kể rằng, sau khi Nữ Oa Nương Nương vá trời đã để lại Tam Sinh Thạch.
Bởi vì thần lực tối cao, cho nên có thể nhìn thấy kiếp trước, kiếp này và kiếp sau.
Nếu đã đến đây, đương nhiên tôi cũng muốn xem kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của mình sẽ như thế nào.
Tôi theo nhóm quỷ hồn tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhiều quỷ hồn khi nhìn thấy Tam Sinh Thạch đều rất hưng phấn, nhanh chóng tăng tốc chạy về phía trước.
Nhiều quỷ hồn đang thảo luận muốn biết kiếp trước và kiếp sau của họ sẽ như thế nào.
Tôi cũng rất mong chờ, nhanh chóng tiến về phía trước.
Sau đó, chúng tôi rất nhanh đã đến trước Tam Sinh Thạch.
Tam Sinh Thạch tương đối lớn, là một khối đá to, bề ngang hơn mười mét.
Lúc này Tam Sinh Thạch đã bị vây quanh, rất nhiều quỷ hồn đứng trước tảng đá nhìn xem quá khứ và tương lai của họ.
“Ai! Không ngờ kiếp sau tôi vẫn là kẻ thua cuộc. Đời khổ quá mà! Thôi kệ, kẻ thua cuộc thì kẻ thua cuộc vậy!" Một thanh niên lên tiếng.
"Đm, kiếp sau tôi sẽ là học sinh có thành tích đứng đầu! Hahaha. Kiếp sau cuối cùng tôi cũng có thể thi vào đại học rồi." Một ông chú trung niên lên tiếng.
"Trời ạ! Kiếp sau mình đẹp quá." Một cô gái mũm mĩm lên tiếng.
"Có lầm hay không? Kiếp sau tôi là một kẻ tàn phế? Vừa tàn lại còn nghèo." Một ông già nổi giận.
“A Di Đà Phật, kiếp trước tôi thế mà lại là một hòa thượng!” Một người phụ nữ lên tiếng.
"Thật không ngờ kiếp trước tôi là một anh hùng đã đổ máu trên chiến trường.” Một thanh niên nói.
"Ai! Kiếp này đều tạo nghiệp! Dù kiếp sau có trở thành kẻ ăn xin, tôi cũng sẽ không có gì oán hận.” Một tên béo với vẻ mặt bực bội.
"Người anh em, chú vậy là còn tốt đó, kiếp sau tôi sẽ làm súc vật, cung cấp thịt cá cho người ta để trả nợ kiếp này!” Một ông già có khuôn mặt vô cùng buồn bã.
"Làm súc vật còn đỡ hơn tôi làm sâu bọ, kiếp này tôi đã giết quá nhiều người, làm quá nhiều chuyện sai trái." Một người có khuôn mặt lạnh lùng chậm rãi rời đi.
"…”
Nhìn các loại quỷ hồn đứng trước Tam Sinh Thạch hoặc vui hoặc buồn, hoặc cười hoặc khóc, tôi không nói gì.
Số phận của mỗi người đều khác nhau, tốt hay xấu, tất cả đều do những gì họ đã làm ở kiếp trước gây ra.
Điều duy nhất chúng ta có thể làm đó là sống tốt với vận mệnh đã được sắp xếp cho mình.
Ngay cả khi số phận không tốt, hoặc bị sắp xếp thành một người nghèo khó và thất bại.
Chúng ta cũng có thể chọn làm một người nghèo tốt bụng ...
Tôi nhìn những người này, cuối cùng chen vào sau khi một chàng trai trẻ sẽ trở thành một người giàu có ở kiếp sau rời đi.
Khi đến trước Tam Sinh Thạch, tôi cũng muốn nhìn một chút kiếp trước kiếp này của mình.
Tam Sinh Thạch có màu sắc rực rỡ, trông giống như một miếng ngọc bích.
Sau khi tôi nhìn vào Tam Sinh Thạch, phía trên liền xuất hiện một ít gợn sóng.
Ngay sau đó, một hình ảnh xuất hiện.
Một thiếu niên thời cổ đại đang luyện võ, tôi không thể nhìn rõ dung mạo của người đó.
Tôi mở to mắt, không muốn bỏ lỡ chi tiết nào.
Trong chớp mắt, thiếu niên đã lớn lên.