Nhưng đối với cái này, chúng tôi sẽ không nói cho cô ấy biết sự thật, sau khi đánh thức cô ấy thì lại nhờ cô ấy chuẩn bị cho tôi một phần đồ ăn rồi mới trở về phòng bệnh.
Còn đối với chuyện có liên quan đến con Mèo Yêu này, cũng đã gõ vang lên một hồi chuông cảnh báo cho tôi.
Chừng nào đám yêu đạo của tà giáo Mắt Quỷ và Dì Mỹ Nhân còn chưa bị tiêu diệt thì chúng tôi một ngày cũng không thể sống yên ổn.
Nếu làm việc không cẩn thận và nhanh chóng diệt trừ bọn chúng, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có khả năng bị nanh vuốt của Mắt Quỷ xé nát và tùy thời đều có khả năng gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên lần này, sau khi hồi phục vết thương, tôi không có ý định ngồi yên chờ chết, tôi phải chuẩn bị chủ động xuất kích, tìm kiếm và theo dõi đám tà giáo Mắt Quỷ, đồng thời loại bỏ hoàn toàn bọn chúng ra khỏi dương gian này càng sớm càng tốt...
*****
Sau khi lại trở về phòng bệnh lần nữa, tôi cảm thấy cả người như sắp hư thoát đến nơi.
Chỉ một chút lăn lộn như vậy thôi mà cơ thể tôi đã không thể chịu nổi, thậm chí tôi còn cảm thấy kiệt sức.
Từ đó có thể tưởng tượng được hiện tại thân thể của tôi tệ đến mức nào.
Tôi ngồi ở trên giường bệnh thở hổn hển, Dương Tuyết đã rót cho tôi một ly nước nóng.
Sau khi uống xong thì lúc này tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cùng lúc đó Dương Tuyết cũng mở miệng nói: “Con Mèo Yêu đó là người của Mắt Quỷ, vậy chứng minh ở nơi này của chúng ta vẫn còn sót lại yêu nghiệt của Mắt Quỷ!”
Lão Phong lộ ra một tia cười khổ: “Còn thì có thể làm gì? Dù sao đám yêu đồ của tà giáo này ẩn náu rất kỹ. Có thể là những người bán hàng rong hoặc đám tinh anh trong giới thượng lưu, trừ khi bọn chúng chủ động hiện thân. Nếu không, chúng ta sẽ không có cách nào để tìm được bọn chúng.”
Nói xong, lão Phong chậm rãi lấy ra một điếu thuốc và lặng lẽ châm thuốc hút.
Những gì mà lão Phong nói quả thực đúng là như thế, bởi vì đám tà giáo này ẩn giấu rất kỹ, cho nên thực sự không có cách nào tốt để đào ra bọn chúng.
Dương Tuyết cũng hít một hơi thật sâu, cũng không tiếp tục loay hoay với vấn đề này nữa.
Nhân lực của chúng tôi có hạn, thực lực cũng có hạn. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm cũng là thấy một tên diệt một tên, cố gắng đảm bảo rằng nơi ở của chúng tôi yên bình nhất có thể.
Tất nhiên, nếu ở những nơi khác cũng xuất hiện đám yêu đạo tà giáo này hoặc là những tên lệ quỷ tinh quái làm hại con người thì những người trừ tà như chúng tôi cũng sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn.
Sau khi Vượt Âm, tôi càng hiểu rõ trách nhiệm của mình hơn. Nếu đã tu hành đạo thuật thì phải gánh vác một phần trách nhiệm của người trừ tà này.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã được mang tới, mà loại thức ăn này cũng giống hệt với đồ ăn lúc trước, nhưng lúc này tôi có thể khẳng định ở trong này không có độc.
Vừa nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt lập tức sáng lên rồi ăn ngấu nghiến tất cả thức ăn giống như một con sói đói.
Sau khi ăn xong thì cảm thấy toàn thân dễ chịu, cho dù là về thể lực hay tinh lực, đều đã hồi phục rất nhiều.
Lúc này vừa mới được ăn no, cho nên tôi cũng không muốn ngủ nữa mà nói với Phong Tuyết Hàn đang ngồi ở bên cạnh: “Lão Phong, trước đó cậu đã dùng đạo thuật gì vậy? Tại sao trước kia tôi chưa từng thấy cậu dùng tới?”
Trước đó mặc dù lão Phong cách đối phương hơn mười mét, nhưng cảnh tượng cậu ấy dùng một đạo cương khí đánh ngã Mèo Yêu vẫn được tôi xem ở trong mắt.
Hơn nữa, trước đó lão Phong chưa bao giờ sử dụng qua đạo thuật này, mà uy lực của nó còn khá mạnh mẽ nữa.
Lão Phong nghe tôi hỏi như vậy thì nở một nụ cười nhạt: “Bách Hoa Ấn!”
“Bách Hoa Ấn? Có lai lịch gì?” Tôi cảm thấy có chút nghi hoặc.
Nhưng lão Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ: “Cậu còn nhớ trước khi sư phụ hồi hồn Lão Tần Gia đã lấy ra một quyển đạo thuật bị thiếu không?”
“Ý của cậu là Bách Hoa bí điển?”
“Đúng vậy, chính là Bách Hoa bí điển. Sau khi bản thân tôi trải qua một khoảng thời gian dài nghiên cứu và tìm tòi thì đã tìm được một loại bí thuật đặc biệt ở bên trong cuốn Bách Hoa bí điển đó.
Sau khi thôi động đạo thuật này, có thể thông qua ấn pháp mà tụ tập khí ở trong cơ thể. Sau khi đạt được hiệu quả công kích từ xa, phạm vi công kích hiệu quả tối đa ở trong đạo thuật này của tôi có thể đạt tới hai mươi mét…”
“Mẹ kiếp, hai mươi mét? Điều, điều này này cũng quá khủng bố rồi?” Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.
Hai mươi mét này là một cái khái niệm gì? Chính là một loại khoảng cách cao gần bảy tầng, mà khoảng cách xa như vậy mới chỉ là phạm vi tấn công hiệu quả.
Nếu bao gồm phạm vi tấn công không hiệu quả thì có phải là nó có thể đạt tới ba mươi hoặc bốn mươi mét không?
Phải biết rằng ở cảnh giới Đạo Quân, đạo khí cũng chỉ có thể thoát ra khỏi cơ thể một hai mét, lại còn không thể hình thành lực công kích mạnh mẽ.
Nếu phán đoán thông qua khí tức mà lão Phong đã tỏa ra vừa rồi, lão Phong hẳn là đã đạt đến Đạo Quân sơ kỳ.
Tuy chỉ ở giai đoạn sơ kỳ mà thôi, nhưng Đạo Quân sơ kỳ đã có thể tấn công bất kỳ mục tiêu nào trong phạm vi 20 mét từ trên không.