Bởi vậy có thể thấy được, thành tích của Dương Tuyết trong lĩnh vực này đã vượt xa tôi và lão Phong không biết bao nhiêu lần...
******
Đêm nay chúng tôi đã trò chuyện với nhau rất lâu.
Bản thân tôi không chỉ biết được tình hình gần đây của lão Phong và Dương Tuyết, mà còn nói ra tình huống không thể giải thích được của bản thân vào lúc này đã tăng lên tới Đạo Quân trung kỳ cho hai người nghe.
Lão Phong và Dương Tuyết nghe thấy bản thân tôi không hiểu sao đã đột phá đến Đạo Quân trung kỳ chỉ sau một tháng Vượt Âm thì cũng có chút giật mình.
Dù sao trước khi tôi Vượt Âm đã đột phá đến Đạo Quân sơ kỳ cách đây không lâu.
Sau đó tôi lại nằm ở bệnh viện suốt một tháng, kết quả là sau khi tỉnh lại, không rõ nguyên nhân vì đâu mà tôi lại đột phá rồi.
Điều này làm cho lão Phong và Dương Tuyết lộ ra vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, hơn nữa Dương Tuyết thoạt đầu cũng không tin.
Chẳng lẽ còn có thể đột phá ngay khi đang ngủ sao? Cho nên cô ấy đã kêu tôi thi triển ra tu vi để xem một chút.
Bản thân tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc vận chuyển đạo khí để chứng minh điều đó.
Ngay sau khi tu vi Đạo Quân trung kỳ của tôi lộ ra, vẻ mặt của hai người cũng triệt để thay đổi.
Bọn họ sửng sốt một chút, thậm chí lão Phong còn không chút khách khí mà nói thẳng thừng với tôi một câu: “Biến thái.”
Vừa nghe thấy hai chữ “biến thái” thì tôi đã lập tức không vui: “Này! Lão Phong, sao cậu lại nói như vậy? Chẳng lẽ tôi đột phá lại thành đồ biến thái sao?”
Lão Phong cũng lập tức trợn trắng mắt: “Mẹ nó, cậu chỉ ngủ thôi mà cũng có thể đột phá, nếu cậu không phải biến thái thì là cái gì?”
“Vậy Bách Hoa Ấn kia của cậu không phải là biến thái sao…”
“...”
Dương Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy hai người chúng tôi tranh cãi như vậy thì cảm thấy rất thích thú.
Sau đó đã bật cười nói: “Được rồi được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa. Dù sao thì cũng chỉ có tôi là người có đạo hạnh thấp nhất, nhưng mà Đinh Phàm, ngoại trừ việc anh mang theo vỏ kiếm của tiền bối ra thì cái gói đó là cái gì vậy?”
Lúc Dương Tuyết nhắc tới hai chữ “Tiền bối” thì tôi còn có chút chần chờ, nhưng ngay khi nhìn thấy một cái bao đựng đồ được để ở trong một góc, đó là một cái gói màu đen mà tôi mang về từ Âm phủ.
Cái thứ này cũng giống như vỏ kiếm, một khi tiếp xúc với mặt đất của dương gian thì sẽ trực tiếp hiện hình.
Vừa nghe đến nơi này, tôi lập tức vỗ trán mình một cái: “Ai nha, cô xem tôi ngủ đến hồ đồ luôn rồi, vậy mà quên mất chuyện này.”
Nói xong, tôi vội vàng đi đến góc tường, nhặt cái gói màu đen lên rồi mang về đây.
Sau đó cười hì hì nói với hai người: “Đây là đặc sản mà tôi mang từ Âm phủ trở về, cho dù ở dương gian có tiền nhiều đi chăng nữa thì cũng mua không được.”
Bởi vì ở trên này bị dán bùa chú, cho nên mặc dù bản thân đã về được mấy ngày, mọi người cũng đã phát hiện ra cái túi màu đen này nhưng chưa từng có người nào đến di chuyển nó.
Đồng thời điều mà bọn họ quan tâm chính là tôi, cho nên mới phất lờ cái gói hàng mà tôi mang về.
Hiện tại mãi cho đến lúc này, sau khi Dương Tuyết mở miệng dò hỏi thì mới được tôi chú ý đến.
Lúc này nghe tôi nói là “đặc sản” thì lại khiến hai người bọn họ bối rối, cứ anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
“Âm phủ mà cũng có đặc sản sao? Đừng nói là anh mang theo mấy cái đầu lâu trở về đấy nhé?” Dương Tuyết thăm dò hỏi.
Lão Phong cũng có vẻ rất tò mò, nhưng không lên tiếng.
Còn tôi lại vừa cười vừa nói: “Còn nhớ lúc trước tôi đã từng nói với mọi người, ở dưới Âm phủ có Tháp Tiêu Dao không?”
“A! Có phải là cái động tiêu tiền mà anh từng nói không?” Dương Tuyết nói.
“Ừ, không sai. Nơi đó cũng được gọi là Tháp Cực Lạc, là một nơi xa hoa đến cực điểm, đồ vật ở bên trong đều là bảo vật. Những đặc sản này là do tôi mua ở đó, tất cả những thứ này đều là bảo bối của Âm phủ.”
Nói xong, tôi mở túi hàng ra. Bởi vì bùa chú vẫn còn được dán ở đó, cho nên tôi đã kết ra một đạo kiếm chỉ, sau đó hơi chỉ đầu ngón tay vào chỗ đó.
Bùa chú “Ong” một tiếng hóa thành một vệt lửa xanh rồi mới biến thành tro bụi và biến mất.
Bằng cách này, sức mạnh của bùa chú sẽ không được kích hoạt, từ đó gây tổn thất cho các vật phẩm ở bên trong.
Cả lão Phong và Dương Tuyết đều mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào gói hàng.
Ngay sau đó, chỉ thấy tôi cẩn thận lấy những món đồ lạ ra khỏi gói hàng, thậm chí còn có một số đồ vật không thể giải thích được, tổng cộng có mười sáu món đồ đã được lấy ra.
Ở trong đó có một số thứ giống với hạt châu, cũng có thứ giống như nhân sâm và thảo dược, có những thứ trông giống như bùn đất và chất lỏng không xác định, thậm chí là có cả những thứ giống như cục đá.
Lão Phong và Dương Tuyết vừa nhìn những thứ này thì đã cầm vào trong tay nghiên cứu một lát.
Sau đó chỉ nghe lão Phong mở miệng nói: “Lão Đinh, cậu mang những thứ này về làm gì? Những thứ này có ích lợi gì?”
Lão Phong cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.
Còn tôi lại mỉm cười rồi nói: “Lão Phong, hai người có điều không biết rồi, những thứ này lấy được từ các cuộc đấu giá ở trong Cực Thọ Các trên tầng chín của Tháp Tiêu Dao.