Thi Muội (Dịch Full)

Chương 159

Chương 159 Chương 159

Tôi không để ý đến chuyện ở linh đường nữa, quay người đi tìm sợi chỉ đỏ, trói con chó kia lại.

Bộ dáng của con chó đen rất thê thảm, suy yếu vô cùng, cơ hồ không thể nhúc nhích.

Tuy nhiên, khi tôi quấn sợi dây mực quanh tứ chi của nó, tôi đột nhiên phát hiện có một hoa văn dưới lớp lông đen trên bụng con chó.

Tôi thấy hơi lạ, bèn lấy tay gạt đám lông đen nhánh của nó ra.

Hóa ra hoa văn này giống hệt với ấn ký ba mắt trên nắp quan tài của Chu Vận.

Điểm khác biệt duy nhất là dưới ấn ký có thêm một chữ " thú"...

Nhìn thấy kí hiệu của quỷ nhãn dưới bụng con chó, tôi sửng sốt cả người.

Ban đầu, khi vừa nhìn thấy con chó hung ác này lộ ra ba con mắt, tôi đã đoán nó có liên quan đến kẻ thù mà Mộ Dung Ngôn đã từng nói tới.

Nhưng hiện tại, tôi tuyệt đối có thể xác định, con chó đen này chắc chắn thuộc về thế lực của quỷ nhãn kia. Hơn nữa ở đây đã xuất hiện một con, vậy rất có thể sẽ có con thứ hai, con thứ ba, thậm chí là rất nhiều.

Nhưng phía dưới kí hiệu của mắt quỷ lại có thêm một chữ “Thú”, điều này khiến tôi có chút khó hiểu.

Nó thể hiện điều gì? Giống loài? Hình thái? Hay là thứ gì khác?

Tôi không kịp nghĩ nhiều, chỉ nhìn con chó đen thêm vài lần.

Con súc sinh này không hiểu tiếng người, bởi vậy tôi không thể hỏi được gì từ nó.

Nếu muốn tìm hiểu thêm về nó, hiện chỉ có thể nhốt nó lại. Chờ mọi chuyện ổn thỏa mới có thể nghĩ cách, nhìn xem có thể biết thêm nhiều tin tức có liên quan đến quỷ ba mắt từ con súc sinh này hay không.

Nhưng tôi có chút không hiểu, sư phụ có suy nghĩ như thế nào mà lại mang theo con súc sinh này trở về, có phải sư phụ đã phát hiện ra kí hiệu quỷ ba mắt kì quái kia rồi không?

Vừa nghĩ đến đây, tôi liền quay đầu nhìn sư phụ một cái.

Lúc này sư phụ đang truyền lời cho ông chủ Ngưu và Ngưu lão phu nhân. Tuy cả hai đang đứng cạnh nhau, nhưng thật ra đã âm dương cách biệt, chẳng thể nào chạm vào đối phương.

Tôi nhìn thấy sư phụ đang bận, đành phải ngồi bên cạnh nghịch điện thoại.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, ông mới đi sang bên này. Mà lúc này, bên trong linh đường chỉ còn lại vài người.

Ông chủ Ngưu đang quỳ gối trước linh đường đốt vàng mã cho Ngưu lão phu nhân, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu chuyện chỉ có ông mới hiểu.

Tôi thấy sư phụ đi tới bèn nhỏ giọng nói với ông: “Sư phụ, tại sao người lại mang con chó này về đây?”

Sư phụ nghe tôi hỏi, liền lộ ra vẻ mặt thần thần bí bí. Sau đó mới nói: “Tiểu Phàm, chuyện này e rằng không phải chuyện thường, đây không phải là quỷ hồn của một con chó bình thường, chỉ sợ còn vấn đề ở phía sau!”

Nghe sư phụ nói như vậy, lòng tôi bất giác lo lắng. Chẳng lẽ, sư phụ cũng biết chuyện về quỷ ba mắt?

Không đợi tôi mở miệng nói chuyện, sư phụ lại nói tiếp: “Tiểu Phàm, vi sư vừa nhìn thấy kí hiệu mắt quỷ ở trên bụng con súc sinh này, kí hiệu đó vô cùng giống tên ác quỷ của khu mộ cổ.

Vi sư hoài nghi trên người của nó đang ẩn chứa rất nhiều bí mật, vậy nên vi sư mới tha cho nó một mạng, sau đó tìm hiểu thêm về những bí mật trên người nó.”

Tôi hít một hơi thật sâu, sư phụ thật sự đã nhìn thấy kí hiệu mắt quỷ đó. Trong lòng tôi có chút rối rắm, muốn nói cho sư phụ biết một chút tin tức về kí hiệu kia nhưng Mộ Dung Ngôn đã bắt tôi phải giữ bí mật.

Lúc này, tôi chỉ có thể nén lại buồn bực trong lòng, mặc kệ đến đâu hay đến đó. Hoặc đợi đến khi trở về trấn, tôi sẽ hỏi lại Mộ Dung Ngôn.

Tôi lại hỏi sư phụ: “Sư phụ, người giữ lại cho nó một mạng, vậy tiếp theo phải làm thế nào?”

Sư phụ trừng mắt liếc nhìn quỷ hồn của con chó kia, rồi nói Ngưu lão phu nhân chết vì tuổi cao, đây là hỉ tang. Ngày mai chính là ngày lành, ông đã thương lượng xong với ông chủ Ngưu, sáng ngày mai sẽ đưa tang……

Sư phụ còn nói chờ đưa tiễn Ngưu lão phu nhân xong mới đem thứ này về để Độc đạo trưởng và Lão Tần gia nhìn xem, dù sao cả hai cũng đều là người có kinh nghiệm dày dặn, nhìn xem có thể tìm ra manh mối của kí hiệu này hay không!

Tôi thật sự muốn nói cho sư phụ biết, kí hiệu mắt quỷ này không hề đơn giản. Nó đại diện cho cả một thế lực, thậm chí còn hại Mộ Dung Ngôn và Chu Vận không thể chuyển kiếp đầu thai, vô cùng nguy hiểm.

Nhưng vì đồng ý với Mộ Dung Ngôn sẽ không nhắc đến loại chuyện này, vậy nên nhất thời tôi có chút rối rắm.

Sư phụ nuôi tôi từ nhỏ, lúc này nhìn thấy ánh mắt hời hợt của tôi, cũng nhìn ra tôi có tâm sự, liền nói: “Tiểu Phàm, có phải con biết chuyện gì đúng không?”

Sư phụ vừa dứt lời, tôi nghiến răng quyết định nói thật với ông: “Sư phụ, kí hiệu này đại diện cho một thế lực vô cùng nguy hiểm. Tốt nhất chúng ta không nên tùy tiện đụng vào!

Vừa nghe cách nói nghiêm trọng của tôi, sư phụ liền sửng sốt. Nhưng tôi vẫn nói tiếp: “Sư phụ, nó vô cùng nguy hiểm. Con chỉ biết nhiêu đó, cho nên con chỉ có thể nói như vậy với người. Những chuyện còn lại con thật sự không thể nói!”

Bình Luận (0)
Comment