Trực tiếp cất tiếng cười to nói: “Ha ha ha, Hồ tộc ở Tần Lĩnh á?”
Đúng là có năng lực giết chết bần đạo, nhưng bần đạo giết các người ở đây, ai biết được?"
Nói tới đây, khóe miệng gã nhếch lên thành một đường cong, bày ra nụ cười của kẻ chiến thắng.
Lúc này tôi cảm thấy mình sắp tắt thở.
Bởi vì không thể hô hấp và bên tai đã xuất hiện mấy tiếng "Ong ong ong".
Hai mắt nhanh chóng sưng đỏ, tơ máu che kín.
Nhìn biểu cảm của gã thì trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ một vấn đề.
Tôi sắp chết à? Sắp phải chết ở đây sao? Tôi sẽ bị tên yêu đạo này giết chết sao?
Không, không được, tôi có quá nhiều tâm nguyện còn chưa hoàn thành, tôi không thể chết như vậy được.
Cho dù có chết cũng không thể chết nghẹn khuất như thế, bị người ta bóp cổ đến chết.
Nghĩ tới đây, trong thân thể tôi dường như xuất hiện một luồng đạo khí.
Với sự xuất hiện của luồng đạo khí này, khuôn mặt tôi trở nên vô cùng lạnh lùng.
Điều này nói rõ hiện tại tôi có thể dựa vào luồng đạo khí này vận chuyển công pháp, bao gồm Hỏa Thiên Công.
Tôi nhìn chằm chằm tên yêu đạo, nói một cách vô cùng khó khăn và kiên cường: “Yêu đạo, đừng đắc ý quá sớm!”
Nói xong, tôi khống chế đạo khí, nhanh chóng vận chuyển Hỏa Thiên Công.
Trong phút chốc đã dựa vào luồng đạo khí này để kích hoạt Hỏa Thiên Công.
Trong cơ thể, luồng đạo khí màu đỏ kia cũng được kích hoạt.
Vốn dĩ nó đang tĩnh lặng như nước thì vào giờ phút này lại bị đánh thức, trong nháy mắt đã chuyển động.
Thậm chí nó còn điên cuồng di chuyển, lấy tôi làm trung tâm, trong nháy mắt đã bộc phát ra khí tức mạnh mẽ.
Bên ngoài cơ thể của tôi cũng bốc lên một luồng đạo khí màu đỏ nhàn nhạt như hơi nước.
Khí tức thô bạo khiếp người kia, bắt đầu quanh quẩn ở bốn phía.
Người rơm thế thân của yêu đạo đứng trước mặt tôi, rõ ràng có hơi kinh ngạc, động tác của gã cũng có chút do dự.
Ánh mắt lấp lóe, lúc này cứ nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt kỳ quái chứ không có động tác tiếp theo.
Tôi cũng mặc kệ những thứ kia, một tay bắt lấy tay của người rơm.
Dùng hết toàn lực, liền muốn đẩy ra.
Đây là công pháp cuối cùng của tôi, cũng là thủ đoạn duy nhất hiện tại bản thân có thể thi triển ra.
Không cầu vận chuyển Hỏa Thiên Công để thắng, chỉ muốn đạo khí đặc thù của nó có thể áp chế.
Tạm thời ngăn chặn tên người rơm thế thân này, giúp bản thân mở ra một cơ hội chạy trốn.
Chỉ cần có thể sống sót, sau này nhất định sẽ có cơ hội diệt trừ tên yêu đạo này.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, từng chút từng chút đẩy bàn tay của người rơm thế thân kia ra.
Thế nhưng ngay khi tôi sắp đẩy tay của gã ra, bỏ chạy khỏi tay gã.
Tên này đột nhiên đã có phản ứng lại, bàn tay vốn đã bị đẩy ra.
Lại dùng sức, lại một lần nữa bóp cổ tôi.
Hơn nữa, bên trong thân thể của gã.
Một lần nữa bộc phát ra một luồng âm sát khí mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức trực tiếp hóa thành thực chất.
Khí đen cuồn cuộn không ngừng phát ra từ trong thân thể gã.
Hóa thành gợn sóng, khuấy động bốn phía.
Âm sát khí mênh mông cuồn cuộn kia mạnh đến mức biến thái.
Cho dù Hỏa Thiên Công của tôi có thể khắc chế nó nhưng ở trước mặt luồng âm sát khí mênh mông như thế, cũng khó có thể áp chế nổi.
Nó thậm chí còn mạnh mẽ áp chế Hỏa Thiên Khí trong cơ thể tôi.
Cứ như thế, hy vọng chạy trốn cuối cùng của tôi đã tan biến.
Trong tay tôi đã không còn thủ đoạn nào nữa.
Có lẽ kết cục duy nhất chờ đón tôi và Hồ Mỹ, thậm chí là Tiểu Mạn đang trốn ở bên ngoài.
Đó là "cái chết"!
Nghĩ đến đây, tôi cũng rất tự trách và áy náy.
Nếu như tôi không mang bọn họ tới, hoặc là sớm tìm hiểu để chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.
Cho dù không thể diệt trừ tên yêu đạo này, kết quả cũng sẽ không như thế này...
Giờ phút này, tôi nhìn chằm chằm Hồ Mỹ cách đó không xa, trong lòng vô cùng bất an.
Nhưng trên khuôn mặt của tên người rơm thế thân ở trước mặt tôi, vào lúc này lại lộ ra vẻ khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí còn giật mình mở miệng nói: "Đây, đây, đây là đạo khí màu đỏ.
Cậu, cậu biết Hỏa Thiên Công?”
Người rơm thế thân cũng không còn bình tĩnh, nói chuyện cũng trở nên gấp gáp.
Mà tôi sau khi nghe nói như thế lại có vẻ hơi bất ngờ.
Từ khi tôi tu luyện Hỏa Thiên Công tới nay, không có một người nào nhận ra được công pháp này.
Nhưng người trước mắt này chỉ dựa vào Hỏa Thiên Khí mới vừa bộc phát ra ngoài liền nói ra được Hỏa Thiên Công.
Làm sao gã lại biết được?
Phải biết rằng công pháp này đã được truyền thừa không biết bao nhiêu năm.
Sư phụ nói, ngoại trừ một mạch của chúng tôi.
Không ai có công pháp này chứ đừng nói là tu hành.
Nhưng tôi vừa nghĩ tới đây, thân thể liền run lên, một tấm ảnh chụp hiện lên ở trong đầu tôi.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là anh ta?
Trên đời này quả thực ngoài tôi ra, còn có một người tu luyện Hỏa Thiên Công.
Vị sư huynh đó đã biến mất khỏi ký ức của tôi, nhưng anh ta thật sự tồn tại…
Nghĩ đến đây, tôi lại nhìn về phía người rơm ở trước mắt.
Đây chỉ là thế thân, tôi không biết gã có phải là sư huynh của tôi không.
Nhưng nếu không phải, sao gã lại biết Hỏa Thiên Công chứ?
Trường hợp xấu nhất, người rơm thế thân này cũng biết sư huynh của tôi, đã từng nhìn thấy Hỏa Thiên Khí của Hỏa Thiên Công.
Nếu không, làm sao gã biết được đây là Hỏa Thiên Khí.
Vừa nghĩ tới đây, tên người rơm thế thân trước mắt đang bóp cổ tôi bỗng nhiên trở nên vô cùng kích động.