Lúc đầu tôi còn tưởng đó chỉ ảo giác, nhưng loại ảo giác này sớm không đến, muộn không đến, lại cố tình xuất hiện lúc tôi nhìn tòa nhà này, rõ ràng có gì đó không thích hợp.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Phong Tuyết Hàn đang đứng bên cạnh: “Lão Phong, bên trong tòa nhà này e rằng có thứ gì đó!”
Phong Tuyết Hàn cũng thở dài: “Đúng vậy! Tôi cũng đã nhìn ra!”
Nghe thấy Phong Tuyết Hàn xác định như vậy, cả người tôi bỗng cảm thấy căng thẳng, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, ổn định lại tinh thần.
Sau khi thở ra một hơi thật dài mới quay lại nói với cậu ta: “Nếu đã gặp phải chuyện này, chúng ta cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn……”
Phong Tuyết Hàn cũng là một người trừ tà rất có nguyên tắc.
Nghe tôi nói như thế, cậu ta không hề do dự, trả lời ngay: “Tôi cũng có ý này.”
Nghe được lời này của Phong Tuyết Hàn, tôi không kìm được mà mỉm cười.
Bởi vì nơi này có nhiều người, tòa nhà chưa xây dựng xong nên chúng tôi cũng không được phép vào.
Muốn xử lý việc này, chúng tôi chỉ có thể chờ đến buổi tối.
Trong thời gian này, tôi hỏi thăm học sinh xung quanh một chút, để có thêm hiểu biết về nơi này.
Nhưng sau khi hỏi vài người, tôi cũng không nhận được bao nhiêu thông tin hữu ích.
Câu chuyện mà các bạn học sinh kể cho chúng tôi cơ bản không khác gì câu chuyện mà chúng tôi đã nghe lúc đầu.
Mọi người đồn rằng, khi tòa nhà này đang tu sửa, người ta phát hiện có một nữ sinh đã chết ở đây.
Về sau lại có một nữ sinh bị làm nhục mà nhảy lầu tự tử, cũng chết ngay vị trí của nữ sinh trước đó.
Về việc nữ sinh đã nhảy lầu tự tử kia có liên quan gì đến lệ quỷ mà chúng tôi đang tìm kiếm hay không, thì rất khó để xác định, chúng tôi chỉ có thể chờ đến đêm nay, sau khi quay lại nơi này và kiểm tra thì mới biết được.
Ước chừng mười mấy phút sau, cảnh sát tới.
Hiện trường đã bị phong toả, dây phong tỏa cũng được kéo lên, rất nhiều học sinh bị thẩm vấn.
Tôi cùng Phong Tuyết Hàn đứng ở bên cạnh, nghiêng tai lắng nghe.
Biết được người chết tên là Chu Hồng, là một tên lưu manh ở trong trường, là bá vương trong đám học sinh.
Người này thường hay tụ tập với những tên lưu manh khác, cùng nhau bắt nạt các bạn học trong trường.
Thậm chí cậu ta còn có tiếng là tra nam, đã có một vài nữ sinh bị thằng oắt con này làm lớn bụng, rồi cuối cùng bị cậu ta vứt bỏ một cách vô tình.
Tại hiện trường còn có một cô bạn gái cũ của cậu ta, cô gái này không chút kiêng kị, ở trước mặt cảnh sát và thi thể của cậu ta, mắng cậu ta đáng đời, chết rất đáng, đấy chính là báo ứng của cậu ta.
Chúng tôi ở lại chỗ này hơn một tiếng đồng hồ, sau khi nhận thấy không thu thập được thêm thông tin nào hữu ích, tôi và Phong Tuyết Hàn cũng liền rời khỏi nơi này.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, tôi liền gọi điện cho Dương Tuyết, chuẩn bị mời cô ấy đi ăn cơm tối.
Nếu có thể, trong đêm nay, chúng tôi sẽ cùng nhau trừ bỏ “thứ” đang ẩn nấp trong toàn nhà này.
Nếu cứ để sự việc tiếp tục diễn ra, có trời mới biết còn bao nhiêu học sinh phải chết nữa.
Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy kì lạ, chẳng phải Dương Tuyết là học sinh của trường học này sao.
Theo lý thuyết, tôi có thể nhận ra tòa nhà dạy học này có vẫn đề, thì Dương Tuyết chắc chắn cũng sẽ nhận ra.
Cô ấy là một người trừ tà, lại biết được nhiều loại bùa chú lợi hại như thế, lẽ nào cô ấy không nghĩ tới việc diệt trừ thứ tà vật ở bên trong tòa nhà?
Với sự hoài nghi ở trong lòng, tôi gọi điện thoại cho đối phương.
Ngay lập tức, tôi nghe được một giọng nữ trong trẻo từ phía đường dây bên kia: “Đinh Phàm!”
“Ha hả! Là tôi, tôi cùng Phong Tuyết Hàn đã xong việc rồi, hiện tại đang ở trong khuôn viên trường học của cô. Tối nay cùng nhau đi ăn tối nhé!” Tôi trực tiếp mở miệng.
Vừa nghe thấy lời mời của tôi, Dương Tuyết ở đầu dây bên kia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Được, được! Mọi người hiện đang ở đâu, tôi tới tìm mọi người!”
“Bọn tôi đang ở gần tòa nhà dạy học đang xây, là nơi có người nhảy lầu đó!” Tôi nhẹ nhàng nói.
Tôi vừa dứt lời, Dương Tuyết ở đầu dạy bên kia liền lộ ra sự kinh ngạc.
“Trường của chúng tôi làm gì có toà nhà nào đang xây! Lại còn nhảy lầu, có phải anh nhầm trường rồi không?” Dương Tuyết nghi ngờ hỏi.
Nghe đến đây, tôi cùng Phong Tuyết Hàn đã liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó hỏi lại: “Không phải là trường nghệ thuật Thanh Sơn sao?”
Vừa dứt lời, trong điện thoại liền truyền đến tiếng cười: “Trường của tôi tên là Thanh Sam, là chữ “Sam” trong quần áo xanh chứ không phải chữ “Sơn” của từ núi!”
Trong chốc lát, tôi không nói nên lời.
Nhưng Dương Tuyết lại nói ngay: “Các anh đừng đi lung tung, đợi tôi ở cổng trường, bây giờ tôi đang đi ra khỏi ký túc xá, nửa tiếng nữa sẽ đến nơi!”
Tôi ậm ừ hai tiếng liền tắt điện thoại.
Phong Tuyết Hàn có chút ngây ngốc: “Nhầm à?”
“Ừm! Tên trường của Dương Tuyết và trường này đọc na ná nhau, không phải trường này! Cô ấy bảo chúng ta ra cổng trường chờ.” Tôi nói.