Thấy cảnh tượng này, tôi không thể đứng yên được nữa.
Nếu như hai người này ngươi tình ta nguyện, làm một cuộc giao dịch ngầm, thì tôi cũng chỉ bày ra bộ dáng ngạc nhiên một chút, cũng sẽ không xen vào.
Nhưng hiện tại thì khác, người đàn ông đầu trọc này rõ ràng đang muốn làm bẩn danh tiết của con gái nhà người ta.
Nếu tôi không ra tay, đêm nay nữ diễn viên này khẳng định sẽ xong đời.
Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự, sắc mặt tối sầm, liền mắng một tiếng: "Mẹ kiếp!"
Sau đó, tôi cũng không để ý tới Phong Tuyết Hàn và Dương Tuyết, trực tiếp lao ra ngoài.
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ chỉ mới trôi qua một đoạn thời gian rất ngắn.
Kỳ thật cho dù tôi không làm như vậy, thì Phong Tuyết Hàn và Dương Tuyết cũng sẽ đứng ra giải vây, chỉ là bọn họ không ngờ tới tôi lại hành động nhanh như vậy.
Thấy tôi đi ra, hai người cũng không nói thêm gì, chỉ nhanh chóng đi theo tôi.
Lúc này, tôi nhảy ra khỏi bồn hoa và hét vào mặt gã đầu hói đang động tay, động chân kia: “Dừng lại!”
Tiếng hét của tôi đã khiến toàn thân của gã đầu hói run lên, ông ta theo bản năng nhìn sang bên này.
Huệ Nhi, người đang bị bịt miệng, cũng nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu.
Tôi không dừng lại mà bước nhanh tới trước.
Trong khoảnh khắc gã đầu hói quay đầu nhìn lại, tôi đã lao tới và đấm vào mặt ông ta một cái thật mạnh.
Trong miệng còn thấp giọng chửi mắng: "Cầm thú!"
“Bụp” một tiếng, tôi trực tiếp đập thẳng vào mặt ông ta.
Ông ta không có bất kỳ phòng bị nào, lúc này bị tôi đánh mạnh, liền kêu lên một tiếng "Ah"! Trong nháy mắt đã chảy máu mũi.
Thân thể của ông ta đã lùi về bên cạnh vài bước, không đợi ông ta đứng vững, đã bị tôi đá thêm một cước lên người.
Người đàn ông này hét lên một lần nữa, thân thể lảo đảo và té ngã xuống đất.
Nhưng tôi còn chưa có ý định bỏ qua, loại cặn bã này, nếu không dạy cho ông ta một bài học, ông ta sẽ không nhớ được.
Cho nên tôi một lần lại một lần nữa, tung ra những cú đá chí mạng nhằm ngay cái đầu hói của ông ta mà đánh tới.
Lúc này Phong Tuyết Hàn cũng đã chạy tới, mặc dù ngày thường cậu ta luôn mang bộ dạng cao ngạo lạnh lùng nhưng khi ra tay còn tàn nhẫn hơn cả tôi, vừa tới liền đạp ông ta hai cước.
Trong lúc nhất thời, ông ta đau đến mức kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết, vùng vẫy hai chân, không ngừng lăn qua lộn lại trên mặt đất.
“Đừng, đừng đánh, đừng đánh nữa!”
"Đi chết đi!"
"Hôm nay tao sẽ đánh chết mày!”
"Tôi sai, tôi sai rồi. Không dám, không bao giờ dám nữa!"
"..."
Nhưng tôi và Phong Tuyết Hàn không có ý định dừng lại, chúng tôi vẫn đang dạy dỗ tên đạo diễn cầm thú này.
Mà nữ diễn viên kia, đã bị dọa cho bật khóc.
Có lẽ do vừa nãy cô ấy quá sợ hãi, nên lúc này mới ngồi xổm xuống, ôm lấy chân không ngừng khóc, bộ dạng rất đáng thương.
Lúc này Dương Tuyết đang ở bên cạnh an ủi cô ấy, dù sao thì loại chuyện này phát sinh ở trên người cô gái kia, cũng là một loại bi kịch.
Cũng may ông ta đã bị chúng tôi bắt được, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Tên đạo diễn đầu hói kia không chịu nổi trận đòn của chúng tôi, sau vài phút đã hôn mê bất tỉnh.
Nhưng tôi vẫn muốn đá thêm vài cái, Phong Tuyết Hàn vội vàng ngăn lại: "Được rồi Đinh Phàm, nếu còn đánh nữa sẽ chết người!"
"Hừ! Cho mày đáng đời, đồ cặn bã!" Tôi hung dữ chửi rủa, rồi dừng lại.
Lúc này, chúng tôi quay sang nhìn cô gái kia.
Cô ấy vẫn đang khóc, trông rất sợ hãi.
Tôi hít sâu vài hơi, sau đó đi tới trước mặt nữ diễn viên, cất tiếng nói: “Được rồi tiểu thư, cô đã an toàn, mau về nhà đi!"
Dù sao thì chúng tôi vốn dĩ cũng không quen biết nhau, đây là tất cả những gì mà tôi có thể làm, vì vậy tôi đã nhẹ nhàng nói với cô ấy vài câu.
Nhưng tôi vừa dứt lời, cô gái đó đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cho đến lúc này, tôi mới có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của cô ấy.
Các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, làn da trắng nõn, mắt to, lông mi dài, môi mỏng đỏ như hoa anh đào, thật sự xinh đẹp.
Nhưng lúc này trông cô ấy rất buồn bã, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên má.
Cô ấy cứ như vậy nhìn tôi, không nói lời nào.
Thấy vậy, tôi ngượng ngùng một lúc, cũng chợt nhớ ra trên người mình còn có một ít khăn giấy chưa dùng.
Tôi liền lấy đưa qua: "Tiểu thư, cô lau nước mắt trước đi!"
Vừa nói tôi vừa lấy khăn giấy ra.
Nhưng không ngờ sau khi buông tay ra, tôi mới phát hiện khăn giấy đã bị mình vò thành một cục, trông thật kinh khủng.
Dương Tuyết đứng bên cạnh, nhịn không được liền trợn tròn mắt.
Cái này đã bị vò thành dạng gì rồi, còn có thể đưa cho người ta lau mặt được sao.
Cô gái kia cũng sửng sốt một lúc, thấy tôi có vẻ ngượng ngùng, đột nhiên không khóc nữa mà bật cười.
Cô ấy cầm lấy khăn giấy trong tay tôi, sau đó chậm rãi đứng dậy: “Cám ơn anh, Đinh Phàm!”
Nói xong, cô trực tiếp lau nước mắt.
Còn tôi thì ngẩn người, chúng tôi vốn dĩ không quen biết, làm sao cô ấy lại biết tên của tôi?