Trong nháy mắt, một chiếc rìu bổ củi xuất hiện trên tay nó.
Thoáng nhìn qua, tôi thấy chiếc rìu kia trông khá chắc chắn và nặng.
Nếu như bị chiếc rìu này bổ trúng, nhất định sẽ bị chém thành hai nửa.
Hết thảy diễn ra rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt.
Không chờ chúng tôi kịp phản ứng lại, Heo Yêu đã giơ chiếc rìu trong tay lên, bổ ngay về phía chúng tôi.
Chiếc rìu kia như nhảy múa trong tay Heo Yêu, phát ra những tiếng “vù vù” như xé gió.
Nó dùng rìu chém xuống một nhát, tôi vội vàng né tránh.
Kết quả là nó trực tiếp bổ lên trên tường đá phía sau tôi.
“Phanh” một tiếng, bức tường đá thế mà bị bổ ra một vết nứt rất lớn.
Một màn này khiến cho những người chứng kiến khiếp vía, trong lòng run sợ.
Nhưng con Heo Yêu kia vẫn không dừng lại ở đó, nó tiếp tục phóng yêu lực ra ngoài, tấn công chúng tôi.
Nhưng mà điều đáng mừng duy nhất ở đây là, tên Heo Yêu kia là một yêu quái thiên về phòng ngự.
Vì là yêu quái thiên về phòng ngự, nên năng lực phòng ngự của đối phương mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên, xét về tốc độ và sự nhanh nhẹn của đối phương thì khá kém.
Nhưng cho dù kém, tốc độ của nó cũng chẳng kém chúng tôi là bao.
Với đạo hạnh của chúng tôi, từ đầu chí cuối đều kém hơn nó một bậc, vì thế chỉ đành tấn công trực diện.
Muốn gây ra vết thương chí mạng cho nó gần như khá khó, thậm chí còn chẳng khiến nó bị trầy xước gì.
Đột nhiên, chiếc rìu của Heo Yêu nghiên về phía Tống Sơn Hà, làm cho ấn trấn yêu trong tay anh ta cũng rơi xuống đất.
Không còn ấn trấn yêu áp chế, Heo Yêu càng không thèm kiêng nể gì.
Nó vung rìu to lên, tiếp tục bổ vào Tống Sơn Hà đang ngã nhào trên mặt đất.
Tống Sơn Hà thấy thể, toàn thân lạnh toát.
Từ Lâm Tĩnh hét lên một tiếng:
“Sư huynh!”
Nói xong, cô ấy lao thẳng về hướng của Heo Yêu, khi cách tôi một khoảng rất gần, Từ Lâm Tĩnh đã tung người lên…
Từ Lâm Tĩnh đá một cước vào thẳng eo của Heo Yêu, làm Heo Yêu bị mất thăng bằng.
Vì thế khiến chiếc rìu sượt qua mặt Tống Sơn Hà.
Chỉ lệch một cm nữa thôi, lưỡi rìu kia sẽ bổ thẳng lên đầu Tống Sơn Hà.
Tống Sơn Hà cảm giác như mình vừa sống sót qua thảm kịch, nhanh chóng lăn người sang một bên.
Cùng lúc đó, lão Phong cũng tấn công, cậu ấy tung một lá bùa ra, đánh trúng vào lưng của Heo Yêu.
Nhưng phía sau đầu của Heo Yêu dường như có mắt, nó liền dùng tay trái hất văng ra.
Lão Phong lập tức vị Heo Yêu hất văng ra ngoài, mặt khác, chiếc rìu trong tay Heo Yêu đã chuyển đối tượng, bổ về phía lão Phong.
Hồ Mỹ gào lên một tiếng, bay vọt lên, trực tiếp nhảy lên trên cổ Heo Yêu.
Rồi cô ấy cào cấu loạn xạ trên mặt Heo Yêu, như da của lợn rừng vốn đã rất dày, sau khi hoá yêu lại càng giống tường xi măng hơn.
Cho dù móng vuốt của Hồ Mỹ có sắc bén thế nào, nhưng cũng chỉ có thể lưu lại vài vết xước rất nông trên mặt nó.
Tuy rằng như thế, nhưng Hồ Mỹ cũng đem lại rắc rối lớn cho Heo Yêu.
Điều này giúp lão Phong có thời gian để né tránh, trong khi tôi và Dương Tuyết đang tổ chức lại cuộc tấn công khác.
Chúng tôi lần lượt lao lên từng mọi hướng, không ngừng vận chuyển đạo lực.
Đem đạo khí rót vào trong kiếm trên tay, để tạo cho nó khả năng xuyên thủng hàng phòng ngự của Heo Yêu.
Nhưng không chờ cho chúng tôi tới gần, Heo Yêu lại lần nữa phát ra một tiếng hét điên cuồng.
“Ngao…”
Yêu khí đột nhiên bùng nổ, mạnh mẽ dị thường, nháy mắt đã khuấy động bốn phía xung quanh.
Làn sóng yêu khí vô hình kia thực sự đã thổi bay tất cả mọi người, khiến chúng tôi ngã nhào xuống đất.
Hồ Mỹ đang bám trên đỉnh đầu Heo Yêu đã bị nó trực tiếp túm xuống, hung hăng nện lên mặt đất.
Hồ Mỹ hét thảm một tiếng, rất đau đớn.
Heo Yêu sờ soạng mặt mình một phen, thấy đều là máu tươi.
Nó nổi giận, vặn chiếc rìu to, hung tợn nói:
“Mẹ nó, bổn yêu tôn chơi đủ rồi.
Bây giờ, tao sẽ đưa con yêu quái này lên đường trước!”
Nói xong, nó đột nhiên giơ rìu to lên.
Dưới ánh trăng lập loè, chiếc rìu phát ra ánh sáng màu bạc, ngay sau đó, nó nhắm thẳng đầu của Hồ Mỹ mà chém xuống…
*****
Không hổ là Heo Yêu đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương, lực phòng ngự của nó thật quá mức kinh người.
Dù sáu người chúng tôi đã vây công, thế nhưng vẫn không có cách nào khiến đối thủ bị thương.
Hơn nữa, còn nhiều lần suýt chút nữa bị nó phản giết (giết ngược lại).
Hiện tại, Hồ Mỹ cũng đang lâm vào nguy hiểm.
Làm một đệ tử xuất mã của Hồ tộc, đương nhiên tôi không thể để Hồ Mỹ xảy ra chuyện gì được.
Nên vừa thấy thế, tôi đã không hề nghĩ ngợi mà ra tay ngăn cản.
Vặn thanh kiếm Thái Nguyên trong tay một cái, rồi tôi nhằm ngay người Heo Yêu mà ném mạnh kiếm qua.
Bởi vì tôi tấn công từ bên sườn, hơn nữa, Heo Yêu đã nổi lên sát tâm, tất cả lực chú ý đều dồn lên người Hồ Mỹ…
Bởi vậy, khi tôi nện mạnh thanh kiếm Thái Nguyên qua, đối phương cũng không phát hiện ra.
Chờ đến khi nó cảm giác được nguy hiểm, kiếm Thái Nguyên đã bay đến gần nó rồi.
Heo Yêu thấy đó chỉ là một thanh kiến, căn bản không thèm để tâm, cũng không sử dụng lực phòng ngự mạnh nhất để bảo vệ mình.
Nó cho rằng, dù tôi có dùng hết sức ném kiếm ra, cũng không thể nào khiến nó bị thương được.
Cùng lắm cũng chỉ có thể để lại một vết xước nhỏ mà thôi.
Nhưng nó đã sai rồi, mũi kiếm của kiếm Thái Nguyên đã dung hợp với mũi kiếm của kiếm Kỳ Lân rồi.
Nên xét về độ sắc bén của mũi kiếm của kiếm Thái Nguyên, đã không còn là điều phải bàn cãi nữa.