Thiên Cơ Tử chạy không được bao lâu, liền bắt đầu thở dốc, tay chân trở nên yếu ớt, nói rằng bản thân mình không thể nào đi được nữa.
Thủ lĩnh Hồ Kim thấy vậy, liền trực tiếp ra lệnh cho một vị Hồ tiên cường tráng.
Giống như ả yêu nữ Lâu Nguyệt vậy, khiêng anh ta lên vai, sau đó đi theo mọi người.
Chúng tôi liên tục chạy, dọc theo con đường này, dường như không dừng lần nào.
Nhưng cũng không gặp phải yêu đạo Mắt Quỷ, cũng xem như thuận lợi.
Khi đến hừng đông, mưa cũng đã dừng.
Lúc này chúng tôi ngồi trên một đỉnh núi để nghỉ ngơi, chỉnh đốn hàng ngũ, ăn uống bổ sung thể lực.
Nhìn thấy mặt trời mọc, tất cả chúng tôi giống như trong tính toán của Thiên Cơ Tử, tất cả như có được một sinh mạng mới, đều trở nên rất hưng phấn.
Xem ra trước mắt, chúng tôi đã thoát khỏi đám yêu đạo Mắt Quỷ.
Dựa theo cách nói của Thiên Cơ Tử, chỉ cần chúng tôi liên tục chạy về hướng Tây Nam, chúng tôi sẽ rời khỏi khu rừng già này và thành công chạy thoát.
Không chỉ vậy, sau khi thoát khỏi khu vực bị bao vây, Hồ Kim cùng những Hồ tiên khác, đã có thể liên lạc được với Hồ tộc.
Không bao lâu nữa, sẽ càng có thêm nhiều người của Hồ tộc, đến để tiếp ứng chúng tôi.
Chờ tới lúc đó, chúng tôi mới thật sự an toàn.
Cùng lúc đó, có một nhóm yêu đạo đã xuất hiện ở lối ra vào của hẻm núi mà chúng tôi đã vượt qua.
Ngoại trừ tên cầm đầu là Trương Tử Đào ra, còn có tên thủ lĩnh Nam Thất của thung lũng Hắc Ám.
Bọn chúng nhìn thấy thi thể đầy trên mặt đất, sắc mặt tên nào tên nấy cũng trầm xuống.
Bọn chúng biết, chúng tôi đã đột phá vòng vây, hiện tại đã bỏ chạy.
Thế nhưng cơn mưa quá to, bọn chúng không thể phát hiện ra dấu vết của chúng tôi.
Hơn nữa tin tức của Lâu Nguyệt, cũng đột nhiên bị gián đoạn từ ngày hôm qua.
Hiện tại đám yêu đạo Mắt Quỷ hoàn toàn bối rối, hoàn toàn không biết làm cách nào để đuổi theo chúng tôi.
Nam Thất vô cùng tức giận, trong miệng trực tiếp gầm nhẹ lên một tiếng “chết tiệt”.
Ông ta giơ tay, một tiếng “ầm” vang lên, một chiếc quan tài nằm bên cạnh ông ta, đã trực tiếp bị nổ tung.
Những con yêu thú ở bên trong, cũng bị chấn động đến mức miệng mũi chảy máu, chết ngay tại chỗ.
Rất nhiều yêu đạo Mắt Quỷ ở đây, đều sợ hãi run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.
Nam Thất hít một hơi, tại chỗ nói một câu:
“Phát lệnh truy sát, nhất định phải giết chết Đinh Phàm, nhất định phải cứu Nguyệt Nhi trở về.....”
Lúc này chúng tôi cũng đã nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, bắt đầu tiếp tục lên đường.
Dựa theo lời nói của Thiên Cơ Tử, chúng tôi tiếp tục chạy như điên về hướng Tây Nam.
Tuy đường trong rừng già không dễ đi, nhưng suốt dọc đường đi, tôi chưa bao giờ gặp phải yêu đạo Mắt Quỷ.
Vào ngày thứ ba chạy trốn, chúng tôi đã gặp được quân tiếp ứng của núi Hồ.
Hồ Kim là người đầu tiên cảm nhận được khí tức, kêu mọi người dừng lại tại chỗ.
Mọi người còn cho rằng đã gặp phải nguy hiểm gì, tinh thần đều rất căng thẳng, nghiêm túc đối mặt.
Hồ Kim cũng chăm chú nhìn bốn phía xung quanh, không ngừng dùng mũi để xác định mùi.
Kết quả không lâu sau, liền nghe thấy âm thanh “sột sà sột soạt” từ chung quanh truyền đến.
Ngay sau đó liền nhìn thấy một đám hồ ly, từ trong rừng lao ra.
Những con hồ ly này vừa xuất hiện, chúng đã hóa thành hình người.
Có nam có nữ, có già có trẻ.
Nhìn thấy là Hồ tộc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa người cầm đầu ở đây, cũng không phải người lạ, ông ấy là người có sức chiến đấu mạnh nhất dưới trướng Hồ Mẫu: Hồ Tam Gia.
Ngoại trừ Hồ Tam Gia ra, bên trong đám người còn có Hồ Ngũ Gia, Hồ Lục Gia, Hồ Thất Nãi....
Nhìn thấy đám người này, năm anh em núi Phương Thốn lập tức chắp tay nói: “Năm anh em núi Phương Thốn, bái kiến chư vị trưởng lão!”
Hồ Tam Gia cầm đầu nhóm người mới tới đã gật gật đầu, xem như là một lời chào hỏi.
Đồng thời, Hồ Mỹ cũng rất hưng phấn. Liền chạy về phía Hồ Lục Gia: “Gia gia!”
Hồ Lục Gia cũng vô cùng vui vẻ: “Tiểu Mỹ, mấy ngày nay con chịu khổ rồi!”
Hồ Mỹ lắc đầu, rất là vui vẻ, lại quay ra chào hỏi các vị tiền bối khác trong Hồ tộc.
Rất nhiều Hồ tiên của Hồ tộc đều gật đầu, bộ dáng xem ra rất hòa nhã, dễ gần.
Tôi với tư cách là đệ tử xuất mã, tự nhiên cũng đi lên trước một bước.
Sau đó hướng về phía các vị trưởng bối của Hồ tộc nói: “Đệ tử là Đinh Phàm, bái kiến Tam Gia, Ngũ Gia, Lục Gia, Thất Nãi. Cùng với chư vị tiền bối của Hồ tộc.....”
*****
Hồ Tam Gia và những người khác đều mỉm cười, thấy tôi hành lễ.
Trực tiếp đi lên phía trước một bước nói: “Xuất mã, con không có chuyện gì là tốt rồi! Như vậy, chúng tôi cũng có lời giao phó với Thánh Mẫu!”
Hồ Ngũ Gia cũng gật gật đầu: “Lão Hồ nghe nói, xuất mã đã vận chuyển bí pháp. Cuối cùng một mình chống chọi hơn trăm tên yêu đạo, giết ra khỏi vòng vây, thân thể nhất định đã chịu phản phệ.”
“Thánh Mẫu đã cố ý cho lão Hồ một viên Long Tiên Đan, xuất mã dùng đi!”
Không nghĩ tới việc tôi một mình chống trọi hơn trăm tên yêu đạo, lại truyền tới tai núi Hồ.
Long Tiên Đan, đây quả thực là bảo bối, hai mắt tôi phát sáng.
Đây chính là một loại thần dược có thể chữa thương, chỉ cần uống một viên, có tác dụng hồi phục vô cùng thần kỳ.
Thậm chí còn có thể dùng hai từ “khủng bố” để miêu tả.
Nhưng tôi ngoài miệng vẫn tỏ ra khách sáo một chút: “Ngũ Gia, con đã khỏe hơn rất nhiều. Thứ này quá đáng giá, con không thể nhận được!”
Kết quả tôi vừa nói xong, Hồ Thất Nãi đã cười nói: