Thi Muội (Dịch Full)

Chương 176

Chương 176 Chương 176

Tôi vừa dứt lời, anh ta đã không hề nghĩ ngợi, buông lỏng tay rồi nhảy thẳng xuống dưới.

Anh ta bám được bệ cửa sổ, thành công leo vào bên trong.

Thấy thế, tôi hét lên với Dương Tuyết: “Dương Tuyết, chúng ta cũng nhảy!”

Luồng âm sát khí đen ngòm đang nhanh chóng đánh tới, Dương Tuyết cũng không nghĩ thêm gì nữa, gật đầu một cái: “Nhảy!”

Nói xong, hai chúng tôi đồng thời buông tay, hướng về phía cửa sổ mà nhào tới.

Tập trung tinh thần, tôi và Dương Tuyết cũng bám được vào bệ cửa sổ.

Dưới sự giúp đỡ của Hàn Tuyết Phong, chúng tôi cũng nhanh chóng leo vào: “Mẹ nó, nữ quỷ này có chút thủ đoạn, ông đây thế mà bị ả lừa.”

Hàn Tuyết Phong khó chịu mở miệng, còn tôi và Dương Tuyết vẫn còn sợ hãi, cảm giác giống như sống sót sau tai hoạ vậy.

Tuy nhiên, nguy hiểm vẫn chưa kết thúc.

Nữ quỷ vẫn còn ở đó, vẫn chưa có bị diệt trừ, vẫn còn ở trên sân thượng.

Nhìn qua bốn phía một lượt, chúng tôi phát hiện ra một điều còn đáng sợ hơn.

Căn phòng chúng tôi mới nhảy vào cũng chính là phòng học quỷ dị đầy búp bê phương Tây, cũng chính là căn phòng mà ban đầu chúng tôi đã tiến vào…

*********************

Tôi tiến lại gần gian phòng học lúc trước, không khỏi hít sâu một hơi.

Trước hết phải bình tĩnh lại một chút, nữ quỷ kia rất lợi hại, điểm này không thể nghi ngờ.

Nhưng dù vậy thì cô ta cũng đã trúng một tấm bùa chú của tôi, đạo hạnh của tôi không cao, đó cũng là sự thật.

Tuy nhiên, Bùa Bát Quái Trấn Sát vẫn gây ra chút tổn thương nhất định cho nữ quỷ.

Chỉ cần chúng tôi hành động cẩn thận, diệt trừ nữ quỷ không phải là vấn đề quá lớn.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi liền nói: "Anh Phong, Dương Tuyết, nữ quỷ đã trúng bùa chú của tôi, hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, kế tiếp chúng ta cẩn thận làm việc, nhất định có thể diệt trừ được cô ta!".

“Hừ, nữ quỷ này có thân pháp quỷ mị, chúng ta lên sân thượng đi, chỉ cần đừng lại gần mép sân thượng, liền không có việc gì!"

Nhưng vừa dứt lời, Hàn Tuyết Phong đang đứng bên cạnh đột nhiên nhăn mũi.

Phát ra âm thanh "khịt khịt", dường như đang ngửi thứ gì đó xung quanh.

Hành động này của anh ta khiến tôi và Dương Tuyết cảm thấy kỳ quái.

Bởi vì nghi hoặc, tôi cất tiếng hỏi: "Anh Phong, anh đang làm gì vậy?" Hàn Tuyết Phong cau mày, vẫn tiếp tục ngửi quanh căn phòng, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.

Đồng thời ngưng trọng mở miệng nói: "Đừng vội, trong phòng này có mùi cổ quái! Hình như là mùi của nữ quỷ kia”.

Mùi lạ? Mùi của nữ quỷ? Tôi và Dương Tuyết đều cảm thấy khó hiểu. Phòng học này ẩm ướt âm u, nhiều chỗ trên tường đều bị thấm nước và có nấm mốc, có mùi cũng rất bình thường mà!

Nhưng không đợi chúng tôi mở miệng, Hàn Tuyết Phong đã đi tới bục giảng.

Sắc mặt đột nhiên chấn động, nhìn con búp bê vải xám đang bị đóng đinh trên bảng đen mà kêu lên: "Mẹ nó, ông đã nói làm sao nữ quỷ này lợi hại như vậy, hóa ra là có thủ đoạn!"

Nói xong, Hàn Tuyết Phong liền gỡ con búp bê trên bảng xuống.

Tôi và Dương Tuyết hoàn toàn không biết tình huống như thế nào, vẻ mặt nghi hoặc.

"Con búp bê này có vấn đề gì sao?" Tôi rất khó hiểu, nhưng cũng đi cùng Dương Tuyết tới gần.

Không đợi chúng tôi tiến lên xem xét, một trận gió lạnh lẽo bỗng nhiên tràn vào phòng học.

Thổi bay lớp bụi khiến căn phòng trở nên mù mịt, không chỉ có như thế, giọng nói của nữ quỷ đã đột nhiên vang lên: "Đàn ông chết tiệt, buông búp bê của tao ra!"

Lời còn chưa dứt, cô ta lắc mình một cái, liền xuất hiện ở phía sau phòng học, đứng đối diện trực tiếp với chúng tôi.

Nữ quỷ với dáng vẻ ghê rợn, vô hồn, mắt trắng dã không có con ngươi, làm người ta sởn tóc gáy.

Nhưng lúc này Hàn Tuyết Phong đang đứng trên bục giảng, trên tay cầm búp bê vải đột nhiên nở nụ cười: "Nếu ông xé con búp bê này, đoán xem tình huống sẽ như thế nào?"

“Mày dám!” Nữ quỷ bỗng nhiên gào to, nhe răng trợn mắt, bộ dáng rất muốn cắn người.

Hàn Tuyết Phong lại cười lạnh một tiếng: "Ông đây có cái gì không dám?" Nói xong, anh ta cầm búp bê vải lên, vỗ một chưởng vào bục giảng.

Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, con búp bê vải kia trực tiếp bị đè bẹp.

Cái này vốn không có gì lạ, nhưng kỳ quái chính là, nữ quỷ đang đứng ở đằng kia tựa như bị thương nặng, bỗng nhiên kêu "A" một tiếng thảm thiết, vẻ mặt đau đớn, suýt nữa đứng không vững.

Nhìn thấy một màn này, tôi trợn tròn mắt.

Mẹ kiếp, còn có loại thao tác này? Trong lúc nhất thời tôi có chút mơ hồ, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Dương Tuyết ở một bên cũng bị chấn động, lập tức kinh hô ra tiếng: "Phụ, Phụ Hồn Thuật!"

Hàn Tuyết Phong nghe được Dương Tuyết mở miệng nói như thế, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt: "Em gái rất có năng lực, đến cả Phụ Hồn Thuật cũng biết! Xem ra nữ quỷ này đã chết rồi nhưng cũng không được yên ổn. Còn bị người ta xem như dao…”

Cuộc đối thoại của hai người khiến tôi khó hiểu.

Bình Luận (0)
Comment