Kinh ngạc và vui mừng đan xen, như vậy, đâu phải Liệt Hỏa chân nhân muốn làm hại tôi?
Rõ ràng là ông ấy đã giúp đỡ tôi, giúp tôi nâng cao thực lực và tiềm lực của bản thân!
Có thể gặp được may mắn lớn như vậy, có thể được Liệt Hỏa chân nhân tự tay giúp đỡ, đây chính là niềm vinh hạnh và vận may của tôi.
Tôi chợt mở to hai mắt, nhanh chóng đứng dậy.
Mấy người lão Phong vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy tôi đột nhiên đứng dậy, bước về phía Liệt Hỏa chân nhân.
Họ còn tưởng tôi muốn làm chút chuyện khác nữa, nên định kéo tôi ra.
Suy cho cùng thì đây cũng là một ông lớn trong Đạo môn, nếu tôi dám múa rìu qua mắt thợ, vậy thì chẳng khác nào tự tìm đường chết cả.
“Lão Đinh, bình tĩnh đã!”
Lão Phong vừa nói vừa túm chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi chỉ quay lại cười với cậu ấy một cái:
“Chuyện này, tôi không thể nào bình tĩnh được!”
Nói xong, tôi gạt tay lão Phong ra.
Lão Phong còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã tiếp tục bước về phía trước.
Khi đi tới trước mặt Liệt Hỏa chân nhân, tôi đột nhiên đứng thẳng người.
Sau đó nghiêm túc, cung kính, chắp tay cúi đầu, nói với ông ấy:
“Cảm ơn tiền bối đã cho vãn bối một cơ hội tốt đẹp thế này, vãn bối cảm kích sâu sắc.”
Nói xong, tôi còn vái ông ấy một cái.
Ba người lão Phong, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh thấy thế thì sững ra.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Tại sao tình huống lại trở nên khó hiểu như vậy?
Mới giây trước tôi và Liệt Hỏa chân nhân còn muốn sống muốn chết, hơn nữa tôi cũng suýt chút nổ banh xác mà chết.
Thế mà bây giờ, sao tôi đã bày ra dáng vẻ cảm động đến rơi cả nước mắt, chắp tay, khom lưng rồi?
Ba người họ không thể hiểu nổi, nhưng trong lòng Phi Hồng chân nhân cùng Liệt Hỏa chân nhân lại hiểu rất rõ.
Liệt Hỏa chân nhân mỉm cười thản nhiên, rồi nâng tay tôi lên:
“Không cần khách sáo, công pháp này của cậu là chính mà cũng là tà.
Hiện giờ, tu vi của cậu quá thấp, cho nên Ma Công còn chưa hiện ra.
Nhưng ngày sau, nhất định không được đánh mất chân tâm…”
(Chân tâm 真心: lòng thành, tấm lòng hay chí hướng ban đầu, thường là chỉ sự thiện lương, chính trực)
*****
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe đến bốn chữ “Hỏa Thiên Ma Công”.
Trước đây tôi cảm thấy có hơi lạ, bởi vì bức màn ánh sáng phản chiếu ở trên mảnh vảy ngược kia rõ ràng chỉ có ba chữ “Hỏa Thiên Công”, nhưng tại sao người ngoài lại gọi nói là “Ma Công” chứ?
Hơn nữa, sau khi tu luyện nhiều ngày như vậy rồi, nhưng bản thân lại không cảm nhận được công pháp này có bất kỳ ma tính nào.
Tất nhiên, nếu muốn nói nó thực sự có ma tính gì thì đó chính là tính áp chế kỳ dị và những cảm xúc tiêu cực của Hỏa Thiên Khí.
Cái loại đạo khí đặc thù đó có thể khuếch đại hoặc gây ra những dao động cảm xúc tiêu cực của con người, khiến người đó trở nên áp lực và cáu kỉnh, thậm chí là sợ hãi và tuyệt vọng.
Nếu điều này có thể được gọi là “Ma”, tôi có cảm giác như chuyện bé xé ra to.
Tuy nhiên, hiện tại bản thân lại lần nữa nghe thấy bốn từ này, hơn nữa người nói ra những lời này chính là chưởng môn của phái Mao Sơn, Liệt Hỏa chân nhân.
Thân phận như vậy, tu vi như vậy.
Chỉ cần là do bọn họ mở miệng nói cái công pháp này có thể còn tồn tại những bí mật khác mà tôi chưa biết.
Cho nên nếu lại nói về vấn đề này lần nữa và dựa theo lời sư phụ nói thì miếng vảy ngược này là một mạch đơn truyền trong mạch này của chúng tôi.
Hiện tại, ngoại trừ vị sư huynh không biết tên của tôi ra, gần như có thể nói là chưa có ai tu luyện được công pháp này.
Như vậy thì làm sao Liệt Hỏa tiền bối lại biết được?
Trong lòng xuất hiện đủ loại nghi vấn, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác cực kỳ nghi ngờ, cho nên tôi đã mở miệng nói với Liệt Hỏa chân nhân:
“Tiền bối, tôi đã tu luyện Hỏa Thiên Công được một thời gian.Tại sao ngài lại gọi nó là tà pháp? Chẳng lẽ trước đây ngài đã từng nhìn thấy nó rồi sao?”
Ngay tại lúc này, sau khi nghe tôi liên tục dò hỏi, Liệt Hỏa chân nhân và Phi Hồng chân nhân đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Sau đó chỉ nghe Phi Hồng chân nhân tỏ ra có chút chờ mong mà hỏi ngược lại tôi:
“Tiểu Đinh đạo hữu, là người phương nào đã truyền thụ cho cậu công pháp này?”
Tôi cũng không chút do dự mà trả lời thẳng:
“Phi Hồng tiền bối, công pháp này được ghi chép ở phía trên bảo vật trong sư môn của tôi, cho nên tôi đã học được từ trên đó!”
Hai vị tiền bối nghe xong thì hơi cau mày, giống như có chút thất vọng, nhưng cái đó cũng chỉ là một tia cảm xúc, đảo mắt một cái đã biến mất. Ngay sau đó, tôi lại nghe được Phi Hồng chân nhân mở miệng nói:
“Ồ! Thì ra là thế. Trước đó đúng là chúng tôi đã từng nhìn thấy công pháp này của cậu, cho nên biết rõ nó lợi hại như thế nào!”
Tuy tôi không biết tại sao hai vị tiền bối lại lộ ra biểu tình thất vọng, nhưng vừa nghe thấy điều này, đồng tử của tôi bỗng nhiên giãn ra, tôi vội vàng hỏi:
“Tiền bối, hai người đã từng gặp qua rồi sao? Khi nào, người đó tên gì?”
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là vị sư huynh mà tôi không biết tên họ kia, anh ta thân là truyền nhân của sư phụ, nhưng vị sư huynh này lại phản bội sư phụ của tôi đương nhiên là tôi phải bị thanh lý môn hộ rồi.
Nhưng Phi Hồng chân nhân lại tiếp tục nói:
“Chuyện đó đã xảy ra mấy chục năm rồi, còn về phần là ai thì tôi không thể nói cho cậu biết!”
Phi Hồng chân nhân nói rất nghiêm túc, Liệt Hỏa chân nhân cũng gật đầu, nhưng tôi vừa nghe đến đó thì lại cảm thấy bối rối.