Vài phút sau, chỉ nghe “đùng” một tiếng, dưới làn da nứt nẻ đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang.
Ngay sau đó, một cỗ dịch nhầy đen tuyền đã chảy ra dọc theo vết rạn nứt trên trán ông ta.
Lúc này cơ thể của Cẩu Kiếm cũng đã cứng đờ, đầu của ông ta nặng nề đập mạnh xuống đất, cả người cũng ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.
Đôi mắt ông ta không nhắm lại mà nhìn thẳng lên trần nhà, đồng tử đang không ngừng giãn ra, rõ ràng đã không còn hơi thở.
Thấy vậy, trong lòng chúng tôi không khỏi hoảng sợ.
Cẩu Kiếm bị làm sao vậy? Vì sao cơ thể của ông ta lại đột nhiên xuất hiện chuyện này?
Xem tình huống này, cuối cùng thứ giết ông ta chính là ấn ký của quỷ ba mắt.
Trước khi chết ông ta có nói “Là tổ chức”, nói cách khác, kẻ đã kích hoạt con mắt thứ ba phát nổ chính là tổ chức thần bí kia?
Mà chỗ chúng tôi đang đứng lúc này chỉ có mấy người, làm sao tổ chức đó biết được tình hình của chúng tôi? Sao bọn chúng lại biết chúng tôi đang ép cung Cẩu Kiếm?
Bọn chúng thực sự có thể giết người trong vô hình, cũng có thể lấy mạng người từ xa?
Trong lúc nhất thời, trong lòng tôi tràn đầy nghi vấn, nhưng không ai có thể giải đáp được.
Vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc ở đây rồi, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện thêm một chuyện còn kì dị hơn, khiến cho người ta càng khó hiểu.
Cơ thể vốn đã chết của Cẩu Kiếm lúc này đột nhiên xảy ra những biến hoá quỷ dị không thể giải thích nổi.
Toàn thân ông ta khô quắt lại, dường như trong nháy mắt cơ bắp căng phồng đã bị hút hết chất dinh dưỡng, tốc độ lão hoá giống như đã trải qua mấy chục năm, teo tóp khô héo lại……
“Ông ta, cơ thể của ông ta đang khô kiệt?” Hàn Tuyết Phong kinh ngạc nói, có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Dương Tuyết cũng hít một ngụm khí lạnh, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu.
Chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy thậm chí cũng chưa từng nghe nói về một chuyện kì lạ như thế này.
Một người đang yên đang lành, lại bị lão hoá với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nói ra ai tin cho nổi.
Hàn Tuyết Phong vừa dứt lời không lâu, thi thể vừa rồi còn đang yên lành giờ đã biến thành một xác khô như đã có từ mấy trăm năm trước.
Tôi trừng mắt nhìn thi thể khô quắt kia, nhất thời khó có thể diễn tả được cảm xúc ở trong lòng.
Không đợi chúng tôi kịp phản ứng lại.
Triệu Thiến Thiến đứng bên cạnh chúng tôi cũng bất ngờ hét thảm một tiếng “A”!
Ngay sau đó, Triệu Thiến Thiến đột ngột ngã trên đất, cô ta che lấy cổ của mình, không ngừng lăn lộn trên đất, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn: “Đau, đau quá, đau quá……”
Thấy Triệu Thiến Thiến như thế, chúng tôi đều không khỏi há hốc mồm.
Chúng tôi phát hiện ra ấn ký quỷ ba mắt trên cổ của cô ta đang biến hoá, nó toả ra ánh sáng màu đen.
Sau đó, có một mạch máu màu đen xuất hiện, bắt đầu toả ra như mạng nhện từ ấn ký quỷ ba mắt ở trên cổ cô ta, không ngừng lan ra toàn thân của Triệu Thiến Thiến.
Thấy cảnh ấy, chúng tôi đều hoảng sợ.
Vừa rồi nhìn thấy Cẩu Kiếm chết vì sự biến đổi kì dị lạ thường như vậy, hiện tại Triệu Thiến Thiến cũng đột nhiên bị y hệt.
Chẳng lẽ Triệu Thiến Thiến đã là quỷ rồi vẫn không thể thoát được kiếp nạn này?
********************
Cả ba chúng tôi đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Giống như tình trạng trước kia của Cẩu Kiếm, một khi những hoa văn màu đen này lan ra toàn thân chắc chắn sẽ mất mạng.
“Đáng chết, ấn ký quỷ ba mắt của nữ quỷ này đã bắt đầu phát tác!” Hàn Tuyết Phong cau mày nói.
Tôi trầm mặt: “Có cách nào ngăn chặn quỷ ấn phát tác không. Nếu tiếp tục như vậy, Thiến Thiến chắc chắn sẽ mất mạng!”
“A! Đau quá, mau giết chết tôi đi!” Thiến Thiến kêu gào thảm thiết, rõ ràng rất đau khổ.
Vẻ mặt Dương Tuyết ngưng trọng, sau khi nghe thấy hai chúng tôi nói chyện lại nhìn bộ dạng đau khổ của Triệu Thiến Thiến, bỗng nhiên cô ấy nói với Hàn Tuyết Phong: “Trên người hai người có ai mang theo giấy vàng không? Để tôi vẽ thử một lá bùa xem!”
Nghe thấy những lời này, tôi vội vàng lục lọi đồ đạc. Nhưng lại phát hiện tất cả giấy vàng mang theo đều đã vẽ bùa chú, hoàn toàn không có một mảnh giấy vàng sạch sẽ nào.
Nhưng ngoài tôi ra vẫn còn Hàn Tuyết Phong, lúc này anh ta đột nhiên mở miệng: “Chỗ tôi có, tên rác rưởi Phong Tuyết Hàn có mang theo vài tờ!”
Nói xong, anh ta lấy ra mấy tờ giấy vàng vẫn còn sạch sẽ. Mấy tờ giấy này chắc hẳn là Hàn Tuyết Phong mang theo phòng thân.
Sau khi đưa giấy vàng cho Dương Tuyết, anh ta còn hỏi một câu: “Có cần chúng tôi hỗ trợ không?”
Dương Tuyết cũng chẳng thèm để ý tới anh ta, lại cắn rách vết thương trên ngón tay một lần nữa, sau đó mới nói chuyện với chúng tôi: “Vậy ai trong hai người biết vẽ bùa trấn áp?”
Nghe cô ấy nói như vậy, tôi bỗng cảm thấy xấu hổ. Lúc ở cùng sư phụ tôi đã từng nghe qua về nó. Nó là một loại bùa chú rất phổ biến trong nghề này, có tác dụng ổn định hồn phách và khôi phục tâm trí. Tuy đã được nghe qua, nhưng thời gian tôi xuất đạo quá ngắn, đạo hạnh chưa sâu.