Nhưng tôi đã chiến đấu với Khải Lệ quá lâu rồi, cho nên bản thân cũng đã có một sự hiểu biết nhất định về ma pháp của Tây Vực.
Trong khoảnh khắc luồng linh lực bùng nổ xuất hiện, tôi đã có sự chuẩn bị sẵn sàng.
Mặc dù không biết sẽ là loại phương thức tấn công nào, nhưng tôi đã kích hoạt đạo khí của mình để bảo vệ cơ thể.
Khi tôi nhìn thấy một bức tường lửa, đừng nói sợ hãi, ngay cả việc trốn tránh mà tôi còn chẳng muốn trốn.
Sau đó chỉ thấy tôi đâm thẳng vào bức tường lửa kia, khiến rất nhiều người chứng kiến cảnh này phải trừng lớn hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đinh, Đinh Phàm muốn làm gì?”
“Cậu ta choáng váng rồi à, muốn đụng đầu vào tường lửa sao?”
“Đây là linh hỏa ( linh lực hệ lửa ), cậu ta có thể sẽ bị thiêu chết!”
“Xong rồi, Đinh Phàm quá xúc động rồi...”
“...”
Có rất nhiều người phát ra tiếng kinh ngạc và cảm thán, cho rằng hành động này của tôi là tìm đến cái chết.
Nhưng làm sao họ có thể hiểu được, đứng ở trước mặt Hỏa Thiên Khí của tôi, ngọn lửa này đừng nghĩ đến việc làm tổn thương tôi.
Thân thể của tôi chợt lóe, một đầu đánh vào bên trong bức tường lửa, sau đó chỉ nghe “Phanh” một tiếng, bức tường lửa kia đã bị tôi đập nát ngay tại chỗ.
Có nhiều người lo lắng đến mức đứng bật dậy và muốn nhìn rõ hơn hoàn cảnh của tôi, thậm chí có rất nhiều vị tiền bối và các đại lão của tông môn cũng lộ ra thần thái ngưng trọng và nheo mắt lại.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra là bản thân tôi đã đâm xuyên qua bức tường lửa.
Nhưng ngọn lửa đó lại không tạo ra thương tổn lên tôi. Thay vào đó đã bị một tầng khí tức màu đỏ sẫm mờ nhạt ở trên người của tôi chặn lại ở bên ngoài.
Vì vậy, đừng nói ngọn lửa này không thể làm tổn thương tôi, thậm chí cũng không có một sợi tóc nào ở trên đầu tôi bị cháy khét.
“Ôi trời! Cương khí Tráo à?”
“Đúng, đúng vậy, Đinh Phàm vậy mà có thể khống chế đạo khí tạo thành một lớp bảo vệ cơ thể.”
“Mạnh quá! Tôi từng nghe sư phụ nói, nếu muốn dùng cương khí bao bọc khắp cơ thể thì phải đạt tới cảnh giới Đạo Tông?”
“Ở trong đám tán tu sao có thể xuất hiện một tên biến thái như vậy chứ?”
“...”
Nhiều người kinh ngạc đến không nói nên lời, cương khí bao bọc khắp cơ thể đã đạt tới phạm trù của cảnh giới Đạo tông.
Nhưng còn tôi thì sao! Chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Vương đã làm được.
Điều này không chỉ là do Hỏa Thiên Công cường đại mà còn là do năng lực điều khiển và dẫn dắt đạo khí cùng linh lực của tôi mạnh hơn rất nhiều so với người thường.
Hơn nữa, sau khi tôi đâm xuyên qua ngọn lửa linh lực này, cương khí màu đỏ sậm bao bọc khắp cơ thể của tôi còn mang theo tàn dư của bức tường lửa kia mà xông thẳng về phía Khải Lệ cách đó không xa.
Ngược lại là Khải Lệ, cô ấy vốn đã có chút kinh hoảng sợ hãi rồi, nên khi vừa nhìn thấy tôi giống như máy ủi đất mà đâm xuyên qua ma pháp bức tường lửa mạnh nhất của chính mình, tâm lý của cô ấy thực sự đã sụp đổ rồi.
Khải Lệ tự hỏi chính mình, trong cùng một cảnh giới, bức tường lửa của cô ấy là lớp phòng thủ vững chắc nhất mà không ai có thể phá vỡ được, đây cũng là niềm kiêu ngạo của cô ấy và cũng đã được hầu hết Hồng Y và thậm chí là cả đại giáo chủ của Tòa Thánh công nhận.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, tôi không chỉ có thể phá vỡ nó mà còn có thể sống sờ sờ dùng thân thể của mình đâm xuyên qua mà không hề bị tổn hao gì, điều này cũng làm cho thiên chi kiều nữ đến từ Tòa Thánh của Tây Vực phải chịu đả kích cực kỳ lớn.
Tuy nhiên, cái này còn lâu mới đủ, bởi vì sau khi phá vỡ bức tường lửa, tôi không đợi ngọn lửa linh lực bám vào cơ thể của mình lắng xuống mà đã lắc mình một cái, sau đó xuất hiện ở trước mặt của Khải Lệ.
Khải Lệ vừa nhìn thấy tôi xuất hiện thì đã hoảng sợ đến mức theo bản năng giơ gậy ma pháp lên muốn đánh lui tôi.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi, trường kiếm ở trong tay của tôi đã quét tới.
“Phanh” một tiếng, gậy ma pháp của cô ấy đã bị quét bay đi.
Tay còn lại của tôi đột nhiên vươn về phía trước, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đã tóm lấy cái cổ trắng nõn của Khải Lệ...
*****
Tôi nắm lấy cổ của Khải Lệ và theo sự vận chuyển cuồn cuộn của Hỏa Thiên Khí.
Trong nháy mắt Khải Lệ đã bị Hỏa Thiên Công cường đại của tôi áp chế, giờ này khắc này, đừng nói là phản kháng, cho dù muốn nói một chữ cũng không thể làm được.
Mà cuộc chiến cũng kết thúc trong một khắc này.
Tôi lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn về phía Khải Lệ ở trước mặt, nhưng sau khi vừa nghĩ đến cảnh vừa rồi cô ấy câu ngón tay về phía tôi một cách kiêu ngạo và thậm chí có chút cuồng ngạo, khiến tôi muốn bật cười.
Loại trình độ này mà còn muốn khiêu khích tôi à, cô ấy đúng là hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của tôi cả.
Mà cảnh tượng này diễn ra quá nhanh.
Từ lúc tôi vận công, đến lúc tôi mạnh mẽ nghiền áp và cuối cùng là xuyên qua bức tường lửa và bóp chặt lấy cổ của Khải Lệ.
Một màn này từ đầu đến cuối chỉ mất có ba giây, khiến cho rất nhiều người còn không kịp phản ứng, thậm chí là có một số người đang xem cuộc chiến chỉ hắt hơi và dụi mắt có một cái thì trận chiến đã kết thúc rồi.
Mà điều này cũng làm cho tất cả mọi người ở dưới võ đài đều mở to hai mắt nhìn, đồng thời ở trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ không thể tưởng tượng, bộ dáng đó của bọn họ giống như đang nằm mơ vậy.