“Đại sư huynh, thứ này là loại quái vật gì vậy, sao trước đây em chưa từng nghe thấy sư phụ nhắc tới chúng nó?”
“Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?”
“…”
Sáu vị đệ tử của Tấn Tiệp Môn, lúc này lại bắt đầu kinh hãi thốt lên.
Chẳng mấy chốc, tôi đã nhận ra được lai lịch của đối phương.
“Mắt Quỷ.”
Tên đàn ông trẻ tuổi kia là người của phái Mắt Quỷ cử tới.
Còn đám quái vật cùng lệ quỷ này, cũng đều là “sản vật” của tà giáo Mắt Quỷ…
Con mẹ nhà nó, thật đúng là không phải oan gia không gặp nhau mà.
Tôi đi đâu cũng đều có thể đụng mặt với đám giáo chúng và yêu đồ của Nhật Nguyệt Giáo cùng tà giáo Mắt Quỷ.
Sắc mặt của tôi càng trở nên khó coi hơn, đồng thời, cũng tiếp tục nói: “Hừ! Lại là tà giáo Mắt Quỷ.”
“Đinh Phàm, mày đã bị giáo tao truy nã. Thế mà mày còn dám đường đường chính chính xuất hiện trên Đại hội Đạo môn, thật là quá ngông cuồng.
(Nguyên văn tác giả dùng từ “Quang minh chính đại” 光明正大: Rõ ràng, ngay thẳng, không có gì là mờ ám)
Nhưng không sao, tối nay mày đã rơi vào tay Phong Quỷ Đường tao.
Vậy thì mày cùng đám bạn bè cũng mày, chỉ có thể trở thành một cỗ thi thể lạnh băng mà thôi…”
Tên đàn ông trẻ tuổi cầm đầu đám kia lạnh lùng nói ra một câu như vậy.
Hơn nữa, sau khi nói xong lời này, gã còn phát ra tiếng cười “Ha ha ha” vô cùng bén nhọn, chói tai.
Tiếng cười không ngừng vang vọng trong đường hầm, khiến người ta nghe thấy mà da đầu tê dại.
Xem tình hình này, có vẻ như không phải ngẫu nhiên mà chúng tôi gặp được tên yêu đồ này.
Có lẽ đối phương đã theo dõi chúng tôi từ lâu, ngay sau khi chúng tôi rời khỏi Đại hội Đạo Minh.
Lão Phong cùng Tử U hẳn là đã bị gã dụ tới nơi này, sau đó mới dẫn tới thế cục hiện tại.
Tuy rằng xét về mặt quân số, chúng tôi đã rơi vào thế bất lợi, nhưng tốt xấu gì tu vi của chúng tôi cũng có thể áp đảo được đối thủ.
Mà đến lúc này, chúng tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể chiến đấu một trận, sau đó giải cứu lão Phong cùng Tử U, trước khi chuyến tàu điện ngầm tiếp theo đến.
Nghĩ như vậy, tôi cũng không để ý tới tên yêu đạo kia nữa.
Mà tôi quay đầu, nói với sáu người của Tấn Tiệp Môn: “Mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Tiếp theo đây, chỉ e là chúng ta sẽ có một trận đẫm máu đấy.”
Trong lòng sáu người Tấn Tiệp Môn cũng có hơi lo sợ, họ nào đã được trải qua trận thế như vậy bao giờ đâu?
Nhưng tên đã trên dây, không thể không bắn, bây giờ bọn họ còn lựa chọn thứ hai nữa sao?
Chỉ có thể chiến đấu một trận, chỉ có tử chiến thì mới có thể tìm được một đường sống mà thôi.
“Đinh đạo hữu, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, sáu kiệt Tấn Tiệp Môn chúng tôi sẽ tuyệt đối không lùi bước!”
Đại sư huynh Vương Thanh vỗ ngực mà nói, lúc này anh ta cũng rất tức giận.
Năm người còn lại nghe đại sư huynh của mình nói xong, cũng đồng loạt vận khí toàn thân, lấy đà, chuẩn bị lao vào chiến đấu.
“Đúng thế, sư phụ đã nói rồi, sau khi xuống núi, chúng ta sẽ cùng sống cùng chết với chính nghĩa.”
“Hừ, thế mà lại là đám tà giáo Mắt Quỷ.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt với bọn chúng, nhưng tôi cũng rất chờ mong.”
“Giết là giết, cần phải quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ. Đinh đạo hữu, anh ra hiệu đi.”
Tất cả sáu người Tấn Tiệp Môn đều đã sẵn sàng.
Tôi cũng không còn do dự nữa, mà phát ra tiếng gầm nhẹ: “Thế thì được, bây giờ chúng ta sẽ thay trời hành đạo, chém tà diệt ma…”
Lời còn chưa dứt, tôi đã giơ thanh kiếm Thái Nguyên lên, trực tiếp lao lên phía trước.
Sáu đệ tử Tấn Tiệp Môn cũng nhanh chóng đuổi ngay sau tôi.
Tên yêu đạo kia thấy thế, cũng mạnh mẽ quay đầu lại.
Trong đôi mắt của gã tản ra thứ ánh sáng màu đỏ tươi.
Gã nhìn tôi chằm chằm, trong miệng chỉ thốt ra đúng một chữ: “Giết!”
Khoảnh khắc ấy, hàng trăm lệ quỷ áo trắng đầu lần lượt ngẩng đầu lên.
Tất cả đều gầm lên, chúng đồng loạt giơ móng vuốt và lao về phía mấy người chúng tôi.
Mấy con quái vật bốn chân bò bên lối ra cũng dậm mạnh chân, chúng mở to chiếc miệng như chậu máu của mình, rồi nhảy từ trên xuống đất…
*****
Đám quỷ cùng quái vật đó cùng đồng loạt tấn công về phía chúng tôi.
“Ngao ngao!”
“Ô ô…”
“…”
Tiếng gầm rú đột nhiên vang lên, trong lúc nhất thời, âm thanh đó liên tục vang vọng trong toàn bộ đường hầm.
Ngay cả khi bạn đứng cách nơi này một đoạn dài tới 1km, thì vẫn có thể nghe thấy thấp thoáng những âm thanh quái dị này.
Những người đi đường đang chờ đợi ở ga tàu điện ngầm, đều quay đầu nhìn về phía còn đường hầm u ám.
Chỉ là ở đó chẳng có gì, ngoài vài đốm sáng nhỏ.
Nhưng là người đang đứng trong đám quỷ, tôi đã cố hết sức lấy ra 200% sức lực.
Tôi không hề nao núng, thanh kiếm Thái Nguyên trong tay cứ vung lên rồi lại hạ xuống, không ngừng quét qua đám quỷ quái.
Trong tình huống này, chúng tôi cũng chỉ có thể quyết chiến đến cùng, chứ không còn một đường lui nào nữa.
Đạo khí vận chuyển cuồn cuộn, những luồng khí tức mạnh mẽ đang khuấy động khắp đường hầm.
Tuy rằng đám lệ quỷ và quái vật này không mạnh lắm, đối với chúng tôi hiện tại mà nói, chúng cũng chẳng khác gì lũ chó gà.
Nhưng khốn nỗi chúng lại quá đông.
Rốt cuộc thì một đàn kiến cũng có thể gặm chết một con voi!
“Chết hết đi!”
Tôi hét to một tiếng, thẳng tay giết chết một con quái vật bốn chân đang lao về phía mình.
Con quái vật vừa bị tôi chém chết kia, máu đen bắn ra tung tóe khắp mặt đất, một mùi tanh hôi khó ngửi bốc lên.