Mọi người bắt đầu phân tích và lên kế hoạch đầy đủ cho những trường hợp khẩn cấp có thể xảy ra trong thời gian sắp tới.
Thậm chí, chúng tôi còn vạch ra cả những biến cố có thể sẽ xuất hiện tại vị trí của mỗi người.
Thời gian không ngừng trôi đi, thoáng chốc đã tới 10 giờ tối.
Mặt trăng hôm nay không lớn, nên chúng tôi phải cố gắng lắm mới có thể thấy rõ được khung cảnh xung quanh.
Mà ở phía xa trong dòng sông, vẫn có thể nhìn thấy những chiếc đầu cá lớn đang thò ra.
Chúng liên tục cử động mang cá, tạo thành một đàn cá lớn.
Thấy thời gian đã tới, tôi liền cầm lấy kiếm Thái Nguyên, rồi quay lại nói với mọi người:
“Mọi người, thời gian đã tới rồi, hãy về vị trí của mình đi.
Một khi tôi phát tín hiệu, lão Phong cùng với Tử U hãy lập tức khởi động trận pháp, bịt kín miệng hồ.
Còn sáu người các cô các cậu nhất định phải bảo vệ được kỳ trận.
Chờ cho những con quỷ nước đó bò lên bờ, thì phải giết chết hết không chừa một tên, chúng sẽ bị đàn áp.”
Tôi nhắc lại kế hoạch một lượt, những người còn lại đều gật đầu đồng ý.
Lão Phong dặn dò tôi: “Cậu phải cẩn thận một chút!”
“Đúng vậy! Một khi có nguy hiểm, anh phải lập tức lên bờ.
Không phải anh đã nói, dưới nước có thể còn có một âm hồn cực kỳ mạnh hay sao!”
Tử U cũng dặn dò một câu.
Tôi khẽ mỉm cười: “Yên tâm, tôi tự biết bảo vệ bản thân!”
Nói xong, tôi cầm theo thanh kiếm Thái Nguyên, đi thẳng ra sông.
Lão Phong và những người khác cũng lần lượt đi đến vị trí của mình.
Sau một lúc, tôi đã đi tới bờ sông.
Nhìn mặt nước sông lấp lánh, khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Ai có thể ngờ tới, phía dưới mặt nước phẳng lặng kia lại tiềm tàng một đám ác quỷ hại người cơ chứ?
Có lẽ, có rất nhiều nguyên nhân dẫn tới sự hình thành và xuất hiện của bọn chúng.
Nhưng vì chúng đều đã hoá thành thi sát, cho nên là những người trừ ta, chúng tôi chỉ có thể tiêu diệt bọn chúng mà thôi.
Nếu không, điều này sẽ khiến thế giới này gặp nguy hiểm...
Hít một hơi thật sâu, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua phía lão Phong và những người khác.
Từ xa, tôi thấy mấy người họ đều đã vào vị trí của mình, ẩn nấp trong bụi rậm hoặc sau những tảng đá.
Thấy mọi người đã chuyển bị xong, lúc này, tôi cũng không kéo dài thời gian nữa.
Mở thiên Thiên Nhãn ra, nhảy xuống, cả người tôi đã hoàn toàn chìm xuống mặt nước sông.
Tôi vừa mới xuống nước, những người đứng trên bờ lập tức căng thẳng hẳn lên.
Suy cho cùng thì dưới nước cũng là địa bàn của quỷ nước.
Tôi chỉ vừa mới xuống nước được một chút, đã lập tức cảm nhận được cái lạnh buốt giá của dòng sông.
Tuy không thể lạnh bằng nước trong Hồ Trọng Thuỷ, nhưng cái lạnh này vẫn khiến cho da thịt tôi cảm thấy ngứa ran, vô cùng khó chịu.
Tôi cau mày, từ từ lặn xuống sâu trong nước.
Đây là nơi giao nhau của các nhánh và dòng sông.
Tôi không dám lặn quá sâu xuống dưới, bởi vì tốc độ của đám quỷ nước này thực sự quá nhanh.
Tôi sợ mình sẽ không thể nào bơi về bờ kịp.
Cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, tôi nhìn xuống phía sâu dưới dòng nước.
Tôi phát hiện phía dưới nơi sâu thẳm của dòng sông, từ bóng trắng không ngừng đong đưa, bởi vì quá xa, cho nên dù tôi đã mở Thiên Nhãn, cũng không thể thấy rõ bộ dạng của chúng.
Nhưng trong lòng tôi hiểu rất rõ, đó chúng là đám lệ quỷ.
Ở trong nước, tôi không có cách nào phát ra tiếng, nên tôi chỉ có thể thu hút chúng nó bằng những chuyển động của cơ thể.
Vì thế, tôi bắt đầu đập nước thật mạnh, tạo ra những tiếng nước chảy “ù ù ù”.
Tuy tôi đã làm như vậy, nhưng vì quá xa, cũng chẳng ích gì.
Nhìn đám quỷ nước kia vẫn không bị tôi thu hút, trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ban ngày thì chúng tự động lao lên, nhưng tới buổi tối thì chúng mày lại từ chối người sống hay sao?
Tôi hơi chần chờ một chút, liền trồi lên mặt nước hít một ngụm không khí.
Sau đó, tôi tiếp tục lặn xuống nước, tiếp tục vùng vẫy như cũ.
Nhưng kỳ lạ là, cho dù tôi có làm thế nào cũng chẳng thu hút được bọn chúng.
Tình hình này diễn ra không hề giống với những gì chúng tôi đã từng tưởng tượng.
Đám quỷ nước mới chỉ là lệ quỷ áo trắng mà thôi.
Bọn chúng vốn chẳng hề có trí tuệ, mà bị sát khí khống chế.
Cùng lắm thì chúng chỉ có bản năng khát máu mà thôi.
Đối với bọn chúng mà nói, một người sống như tôi không khác gì một thứ cực kỳ hấp dẫn với chúng.
Nhưng đám quỷ nước ở phía xa lại chẳng hề có chút dao động nào.
Chúng vẫn bơi qua bơi lại như cũ, không biết chúng đang định làm gì…
Đang lúc tôi càng mải kinh ngạc và hơi nghi ngờ…
Giọng nói của Kỳ Lân tiền bối lại lần nữa vang lên trong đầu tôi:
“Nhóc con, ở ngay đằng kia.
Thân kiếm của tôi đang ở ngay trong rãnh nước sông kia, nhưng ở đó cũng tồn tại một luồng âm sát khí.
Muốn lấy được thân kiếm của tôi, tốt nhất cậu phải giết chết hết đám quỷ nước này.
Nếu không, với thực lực hiện tại của cậu, sợ là có đi mà chẳng có về đâu…”
Đột nhiên nghe được lời nhắc nhở của tiền bối, trong lòng tôi càng thêm hoảng sợ.
Tôi hiểu rất rõ về năng lực quan sát của tiền bối, đó là loại năng lực tôi không thể nào so sánh nổi.
Nếu tiền bối đã nói rằng ở nơi đó rất nguy hiểm, thì hẳn không sai được.
Như vậy, ở đây tất phải có một loại âm tà cực kỳ đáng sợ.
Nếu đã như vậy, tôi càng không thể dễ dàng tiến về phía trước được.
Bởi vậy, muốn dụ đám quỷ nước này tiến vào trong chiếc bẫy đã đặt sẵn, tôi còn phải nghĩ một cách khác.