Sự sống và cái chết không thể bị kiểm soát bởi những thứ bẩn thỉu này.
Và chúng tôi - những người trừ tà có nhiệm vụ không để cho mấy thứ tà ác đó làm ra những việc này.
Nghĩ vậy tôi quyết định tiếp tục mở Thiên Nhãn và đi ra ngoài điều tra.
Chỉ cần mấy thứ bẩn thỉu đó ở gần đây thì tôi vẫn có thể lần theo sát khí màu vàng để tìm ra hung thủ.
Nghĩ về điều này, tôi rút lui khỏi đám đông và đến bên cạnh Tiển Mạn.
Thấy tôi trở về, Tiểu Mạn liền mở miệng hỏi: "Đinh Nguyên Bảo, cậu nói xem Chu Quý là bị ai giết?"
Tôi nghe cô ấy hỏi liền cười nhạt nói: "Ai mà biết được chứ! Trời cũng tối rồi cậu cũng mau trở về phòng đi, tớ ra ngoài đi dạo một chút."
Tiểu Mạn kinh ngạc mở miệng: "Cậu còn ra ngoài đi dạo, nơi này vừa xuất hiện tội phạm giết người đó! Ra ngoài một mình như vậy rất nguy hiểm."
Tôi lại cười nhạt một tiếng: "Cậu quên tớ là đạo sĩ à, dù không ưa gì Chu Quý nhưng trước kia cũng từng là bạn học, tớ đi ra ngoài mở đường cho cậu ấy ...”
Tiểu Mạn nghe tôi nói điều này, mở to mắt nhìn tôi rồi “Ồ” một tiếng, cũng không tiếp tục mở miệng.
Sau đó tôi liền đưa Tiểu Mạn về phòng.
Trước khi đi tôi còn dán một tấm bùa màu vàng trên đầu giường của cô ấy.
Tiểu Mạn chưa thấy thứ này bao giờ liền hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Tôi cũng không giải thích nhiều, nói chung quanh có người chết, dùng làm trấn phòng, kêu cô ấy đừng xé.
Nói xong tôi liền tạm biệt Tiểu Mạn, rồi bước xuống lầu.
Tôi vừa bước ra khỏi thang máy thì cảnh sát ập đến.
Tôi cũng không để ý tới, ngoại trừ đại sảnh, tôi đã thông qua Thiên Nhãn để nhìn khắp nơi.
Nhìn bằng Thiên Nhãn tôi nhìn thấy được mọi thứ rõ ràng hơn.
Tôi cũng nhìn thấy trên không trung có một làn khói màu vàng nhạt.
Nó rất mỏng.
Hơn nữa làn khói sát khí này đã lan đến khu rừng nhỏ ở phía bắc của khách sạn.
Bên kia trời tối đen như mực và hầu như không có bất kỳ đèn đường nào.
Tôi cũng không dám chậm trễ, sợ chút nữa thôi âm sát khí này sẽ biến mất.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng đuổi theo.
Nếu không nhanh sợ rằng khó bắt được thủ phạm.
Tôi nhanh chóng đuổi theo làn khói màu vàng, trực tiếp chạy vào khu rừng nhỏ.
Ở đây se lạnh, gió thổi hiu hiu.
Bây giờ đang là mùa hè nóng nực, nhưng càng đi sâu vào bên trong, xung quanh càng trở nên yên tĩnh, thậm chí không một tiếng côn trùng kêu.
Sát khí màu vàng nhạt kia cũng càng ngày càng nhiều.
Không chỉ như vậy, cảm giác hồi hộp nhất chính là cảm giác bị áp bức trong vô hình, dần dần trở nên mạnh mẽ hơn...
Chương 114
Sau khi trải qua nhiều chuyện, tôi càng mẫn cảm với âm sát khí.
Thời điểm phát hiện loại cảm giác buồn nôn và tim đập thịch thịch ấy đã khiến toàn thân tôi đông cứng lại.
Tôi không biết đối thủ mạnh yếu thế nào, tôi cũng không biết đối thủ có bao nhiêu người.
Nhưng bản năng của người trừ tà cứ thúc giục tôi phải chạy lên phía trước, cũng không thể bởi vì không biết mà tôi lùi bước.
Đi theo âm sát khí còn sót lại trong không khí, tôi đã đi sâu vào trong khu rừng.
Mà nơi này, chính là nơi có âm sát khí nồng đậm nhất.
Dưới cái nhìn của Thiên Nhãn, khắp nơi đều là âm sát khí màu vàng nhạt.
Tôi nhìn xung quanh nhưng không phát hiện được thứ bẩn thỉu nào.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được nó, nó chắc chắn ở cách tôi không xa.
Tôi đi thêm một đoạn nữa thì nhìn thấy có một người đang ngồi xổm ở cách đó không xa.
Dường như toàn thân của người đó đang phát run, trong miệng không ngừng phát ra mấy tiếng “éc éc”, cảm giác rất kỳ quái.
Phản ứng của tôi là, người này có phải là thứ bẩn thỉu mà tôi đang tìm kiếm không.
Xem xét một hồi thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm, không phải.
Bởi vì người này là người sống có đủ Tam Hỏa ( ba ngọn lửa ) ở trên đầu, không phải là quỷ hồn không có Tam Hỏa.
Nhưng người này có chút kì lạ, vì sao trên người lại phủ một lớp âm sát khí nhàn nhạt?
Khoảng cách giữa hai chúng tôi có chút xa, cho nên tôi không thể nhìn rõ người này, nhưng người này chắc chắn có vấn đề.
Đêm khuya tôi đột nhiên nhìn thấy một người như vậy. Tôi lập tức cảnh giác, cũng không dám làm bừa.
Tôi thận trọng tiến lại gần, nhưng khi tôi còn cách người đó khoảng mười mét.
Âm thanh kỳ lạ phát ra từ trong miệng người này đột nhiên im bặt.
Ngay lập tức, tôi thấy người này từ từ đứng dậy.
Sau khi người này đứng dậy, tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện ra bóng dáng từ phía sau của người này có chút quen thuộc với tôi.
Thấy vậy, tôi không khỏi hít sâu một hơi, tiếp tục thận trọng đi về phía trước.
Bỗng nhiên người này đột nhiên xoay người lại, sau đó người này hoảng hốt nói: "Ai? Là ai?"
Nói xong, liền mở đèn pin của di động chiếu về phía tôi.
Trong nháy mắt, trong lòng tôi bỗng nhiên “lộp bộp” một tiếng.
Bởi vì khi tôi nghe thấy giọng nói này, tôi chợt phát hiện ra rằng chủ nhân của giọng nói này chính là người đứng ra tổ chức buổi họp lớp hôm nay, Trương Tử Đào - người đã chủ động gọi điện thoại cho tôi.