Sau khi liếc nhìn nhau lần cuối, liền nghe Vương Sơn trực tiếp lên tiếng:
“Các vị sư đệ, sư muội, lần này đại sư huynh gặp phải nguy nan, đương nhiên là do số phận an bài.
Sư phụ đã từng nói, lần này sáu người chúng ta xuống núi, đó là số phận sắp xếp cho chúng ta.
Một khi đã như vậy, chúng ta cứ để Tử U đạo hữu thử một lần đi!”
Mấy người còn lại nghe nhị sư huynh Vương Sơn mở miệng, cũng đều gật đầu.
Kỳ thật, bây giờ chúng tôi cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa thôi.
Ngoại trừ phương pháp này, không ai biết cách nào khác để giải thuật cổ trùng này cả.
Tử U thấy mọi người đều gật đầu, cũng không chần chờ thêm nữa.
Ngay sau đó, cô ấy nói:
“Vậy thì mọi người hãy chuẩn bị đi, sẵn sàng đoạt lấy tay lái bất cứ lúc nào.
Cũng chuẩn bị lợi dụng đạo khí để khống chế tâm mạch của Vương Thanh, đồng thời kéo anh ta ra khỏi ghế lái, ổn định chiếc xe.”
Mọi người đều trịnh trọng gật đầu và sẵn sàng bày trận địa để đón quân địch.
Mà Tử U cũng nhanh chóng lấy ra một dải giấy màu vàng từ trong túi xách, chấm chu sa lên đó và bắt đầu nhanh chóng vẽ bùa.
Đây là một loại “Trùng chú” đặc biệt, ở chính giữa có viết một chữ “Trùng”.
Sau khi vẽ xong Minh trùng chú, Tử U cắt ngón tay của mình, rồi nhỏ máu tươi lên giữa tấm bùa.
Sau khi chắc chắn rằng mọi người đã sẵn sàng, cô ấy nói: “Mọi người, tôi bắt đầu đây!”
Nói xong, Tử U bắt đầu kết ấn, chuẩn bị giải cổ thuật, đoạt lại quyền khống chế chiếc xe…
*****
Mọi người đều đứng vào vị trí mà được định sẵn.
Mọi người đều sẵn sàng dốc toàn lực, thậm chí chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp sẽ xảy ra sau khi chúng tôi khống chế được chiếc xe.
Mọi người đều đã vận đạo khí.
Nến không có đạo khí hộ thân, chỉ dựa vào cơ thể của người thường, khả năng cao sẽ gặp nguy hiểm.
Một khi chiếc xe bị mất lái, thì cơ thể của chúng tôi sẽ gặp một đòn chí tử, bị tàn phá lớn.
Tử U thấy chúng tôi đều đã vận đạo khí, cũng đã chuẩn bị xong.
Cô ấy bắt đầu nhẩm khẩu quyết, cuối cùng chĩa tay là làm kiếm chỉ, hướng vào lá bùa kia một chút.
Trong miệng khẽ quát lên một tiếng
“Cấp cấp như luật lệnh, sắc!”
Lời vừa dứt, đã nhìn thấy lá bùa vẽ Minh trùng chú xuất dị biến.
Lá bùa loé sáng lên một chút, ánh sáng trắng tụ lại ở giữa trung tâm của tấm bùa.
Mà vị trí được Tử U nhỏ máu lên lúc này bắt đầu bốc hơi, tỏa ra từng làn sương mù màu đỏ.
Tử U chỉ vào lá bùa và không ngừng niệm chú, đôi tay cô ấy không ngừng run lên.
Khi làn sương mù màu đỏ lan rộng ra, chúng tôi có thể nhìn thấy rõ một điều…
Con ngươi của Vương Thanh, người đang lái xe, vốn đang tụ lại thành một điểm lại đột nhiên co rút lại.
Các mạch máu trên mặt anh ta hơi phồng lên, còn hơi di chuyển, dường như bên trong có thứ gì đó.
Tôi ngồi ngay ở ghế phụ lái, chuẩn bị giữ vô lăng bất cứ lúc nào.
Hai người lão Phong và Vương Sơn ở ngay phía sau.
Một người sẵn sàng sử dụng đạo khí để trấn áp tâm mạch của Vương Thanh, còn người kia sẵn sàng kéo anh ta ra khỏi ghế lái bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ, mọi người đều im lặng.
Bân trong bầu không khí tràn ngập sự căng thẳng và lo lắng.
Ngoại trừ tiếng động cơ gầm rú, liên tục vang vọng bên tai, còn lại gần như không có tiếng động nào khác.
Nhìn những mạch máu liên tục chuyển động trên mặt Vương Thanh, dường như có điều dị thường chuẩn bị xuất hiện trong chốc lát.
Chúng tôi phát hiện ra một con sâu màu trắng đột nhiên bò ra từ tai của Vương Thanh.
Gọi là sâu chứ trông nó giống giòi bọ hơn, trông mềm mềm, nhầy nhầy.
Rồi hai con bò ra từ hai bên tai của Vương Thanh, lúc này chúng nó vươn đầu ra và không ngừng lắc lư, như thể đang hút lấy những tia sương màu đỏ kia.
Nhìn thấy cảnh này, da đầu mọi người đều tê dại.
Cảnh này, cảnh này quá kinh tởm phải không?
Chiều dài của con sâu trắng có lẽ phải hơn 10cm trở lên.
Lúc này, chúng chỉ nhô một nửa thân mình ra ngoài, phần lớn vẫn còn ở trong tai Vương Thanh.
Cả hai con sâu kia đều như vậy, khiến cho ai nhìn thấy đều thấy ghê tởm.
Vương Phượng thấy cảnh này, suýt chút nữa không nhịn được mà nôn ói.
Cô ấy nôn khan một cái, rồi không dám nhìn tiếp nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào hai con sâu kia, hỏi Tử U: “Còn chưa ra tay sao?”
Tử U lắc lắc đầu.
“Chờ một chút, chỉ đến khi bọn chúng hút hết sương máu, tôi mới có thể khiến cho bọn chúng ngủ trong một khoảng thời gian ngắn.”
Lúc này, mới chỉ thi triển chú pháp trong chốc lát, mà trên trán Tử U đã có mồ hôi túa ra.
Từ đó có thể thấy được, loại bùa chú này tiêu hao thể lực của Tử U đến mức nào.
Nghe được câu trả lời, chúng tôi không tiếp tục quấy rầy Tử U nữa, mà lẳng lặng chờ đợi cơ hội tới.
Nhưng lúc này, tôi lại có phát hiện mới.
Vẻ mặt vốn bình tĩnh của Vương Thanh bây giờ có chút thay đổi.
Hơi thở của anh ra đã trở nên nhanh hơn rất nhiều, đôi con ngươi hơi co lại đang dần trở lại bình thường.
Tuy nhiên, thần trí của Vương Thanh vẫn bị khống chế như cũ, chưa có dấu hiệu khôi phục.
Ước chừng hơn một phút trôi qua, thủ ấn trên tay Tử U lại thay đổi.
Bỗng nhiên, cô ấy quát khẽ một tiếng: “Cấp cấp như luật lệnh, sắc!”
Lời vừa nói ra, lá bùa bỗng bùng nổ, tạo một tiếng “oang” rền vang.
Hai con sâu trắng đang thò đầu ra cũng bị bùa chú nổ trúng ngay lập tức.
Cơ thể chúng giãy giụa trong giây lát, sau đó toàn thân mềm oặt xịu lơ, gục xuống tại chỗ.